Mặc dù Nghiêm Trình Thành ăn đường đến hôn mê nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy khát vọng muốn tìm hiểu thêm.
Người có thể không khỏe nhưng đường của CP thì phải gặm.
Lúc này, Cung Dịch mới bỏ đi cảm xúc khoe khoang vừa rồi, lạnh nhạt nói: “Ai cần cậu quan tâm?”
Cố Kiều Niệm: “...”
Cũng không cần như vậy chứ.
Cao thủ giội nước lạnh lập tức khiến Nghiêm Trì Thành đang hôn mê vì ăn đường tỉnh táo lại.
"Ôi."
Anh ấy tủi thân lầm ba lầm bầm.
“Sau đó thì sao? Các anh cũng đã đánh nhau rồi… sau khi bị Cung Dịch một mình đánh bại, các anh lập tức không đánh không quen?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.
Cô rất tò mò về quá khứ của Cung Dịch.
“Chuyện đó là không thể nào.” Tư Bắc lắc đầu.
“Với tính cách của ba người chúng tôi, chỉ cần đánh nhau thì đã là kẻ thù.”
“Vậy các anh?” Vẻ mặt Cố Kiều Niệm tràn đầy nghi hoặc.
Vẻ mặt của Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc lại trở nên nặng nề.
“Đó là vì Cung Dịch đã cứu chúng tôi một mạng trong trận sóng thần bốn năm trước.”
Tư Bắc nhìn về phía Cố Kiều Niệm, chân thành nói.
Cố Kiều Niệm ngẩn ra.
Sóng thần?
Cô loáng thoáng nhớ lại, khi cô mới mười mấy tuổi, quả thật trên một hòn đảo nghỉ dưỡng nào đó ở thành phố đã xảy ra sóng thần.
Trong khoảng thời gian đó, cô còn tham gia rất nhiều hoạt động gây quỹ từ thiện.
Cho nên… Trong trận sóng thần ấy, Cung Dịch, Tư Bắc và Nghiêm Bắc Thần cũng ở đó?1
Cố Kiều Niệm vô cùng khiếp sợ.
Sóng thần nguy hiểm biết bao...!
Lúc đó Cung Dịch mới bao nhiêu tuổi?
Mười tuổi?1
Làm sao anh có thể tự sống sót, còn cứu được hai thiếu niên này?
"Người bạn nhỏ vô cùng cứng đầu, rõ ràng khi đó nếu buông tay tôi ra, cậu ấy có thể vững vàng sống sót nhưng lại vẫn kéo lấy tôi không buông, suýt chút nữa chúng tôi đều chết."
Tư Bắc nhìn Cung Dịch cười nói.
"Cho nên mạng của tôi là Cung Dịch ban cho."
Bầu không khí có thể nói là vô cùng cảm động.
Nhưng… cao thủ giội nước lạnh lại tạt thêm một chậu nữa.
"Lần sau mà còn gọi tôi là người bạn nhỏ, tôi sẽ đánh gãy chân cậu."
Tư Bắc: "..."
Trước đó anh ấy vẫn hay gọi vậy mà.
Nghe được lời này của Cung Dịch, trong lòng Cố Kiều Niệm lập tức vang lên tiếng còi báo động.
Tiếp đó…
"Sau này chỉ có cô ấy mới được gọi như vậy." Cung Dịch liếc nhìn Cố Kiều Niệm.
Tư Bắc: "..."
Nếu không phải không muốn lại vô lễ trước mặt Cố Kiều Niệm thì anh ấy thật sự muốn làm ầm lên, muốn lật ngửa cái bàn này.
Tư Bắc liếc nhìn Nghiêm Trình Thành… sau đó đưa tầm mắt trở về
Đêm nay, ngoại trừ thỉnh thoảng dội một gáo nước lạnh làm giảm bầu không khí, những lúc khác Cung Dịch đều rất nghiêm túc cắt bò bít tết, rót nước và bóc hoa quả giúp Cố Kiều Niệm.
Anh cũng không để ý việc Cố Kiều Niệm tìm hiểu quá khứ của mình, cho dù là tốt hay không.
"Cảm ơn đã chiêu đãi tôi đêm nay, cũng cảm ơn hai người đã chăm sóc Cung Dịch trong khoảng thời gian qua."
Trước khi chia tay, Cố Kiều Niệm vô cùng hữu nghị cảm ơn Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.
"Đều là người nhà, việc nên làm thôi." Nghiêm Trình Thành nói.
"Chúng tôi phải về nhà trước chín giờ, đi đây." Cung Dịch và Cố Kiều Niệm nói.
Không cần phải nói, chín giờ phải về đến nhà là một trong những việc cần chú ý mà Chu Chu viết.
“Về đi, về đi.” Nghiêm Trình Thành vội vàng xua tay: “Ngày mai tôi đến xem hai người chụp ảnh tạo hình.”
“Đợi tôi về nước sẽ gặp lại.” Tư Bắc cũng vẫy tay.
Sau đó Cố Kiều Niệm và Cung Dịch rời đi.
Tư Bắc nhìn hai người bước vào thang máy, cười nói với Nghiêm Trình Thành: "Hai người này như kiểu thật sự muốn bên nhau cả đời vậy.”
“Cũng không phải là không thể nào, tôi nhìn ra được, Cung Dịch rất nghiêm túc với Kiều Kiều.” Nghiêm Trình Thành nhún vai: “Tôi không chắc về Kiều Kiều nhưng đối với Cung Dịch, cậu ấy đã nhận định ai thì hoặc là đoạt được hoặc là hủy diệt.”
Nụ cười trên mặt Tư Bắc dần tắt.
Nghiêm Trình Thành nhìn anh: "Không phải cậu lại nghĩ đến mấy thứ như địa vị kia đấy chứ? Nghĩ lại đi, Cung Dịch mà muốn, cho dù địa vị có cao tới tận trời, cậu ấy cũng có thể dùng một ngọn đuốc thiêu rụi tất cả, sẽ không để Cố Kiều Niệm phải phí sức tiến lên dù chỉ là một bước."
"Cũng đúng." Tư Bắc thở dài: "Sáng mai tôi bay rồi, không