Thần tượng toàn dân bên này lại trải qua một vòng đào thải tàn khốc.
Ghi hình gần kết thúc, sau khi rời khỏi, Cố Kiều Niệm lại đi một chuyến đến trại huấn luyện.
Lúc mới bắt đầu, nơi đây toàn là những thiếu niên năng động trẻ tuổi, hiện tại bọn họ đã bị đào thải hơn một nửa.
Những người còn lại cũng đang không ngủ không nghỉ, liều mạng để lọt vào vòng trong.
Khí ép bị đè nén xuống rất thấp.
Rời khỏi trại huấn luyện, lên xe, Hách Tiểu Điềm nói: "Hôm chung kết, Cung Dịch sẽ đi chứ?"
Chu Chu liếc nhìn Hách Tiểu Điềm: "Em hỏi bọn chị?"
"Không đi thì thật tiếc." Hách Tiểu Điềm than thở: "Sân khấu của con trai chúng em ít nhưng tinh, sau này làm diễn viên, không biểu diễn nữa...!mẹ rất buồn!"
Chu Chu liếc nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó bẹo Hách Tiểu Điềm: "Cái gì mà mẹ, em đẻ ra cậu ấy sao?"
"Mặc dù không có ký ức sinh đẻ nhưng em chắc chắn cậu ấy chính là máu mủ ruột thịt của mình!" Hách Tiểu Điềm nghiêm túc nói: "Sao nào? Ghen tị vì em có một con trai ưu tú à?"
Chu Chu: "..."
Cố Kiều Niệm đang yêu đương với Cung Dịch.
Hách Tiểu Điềm lại nói mình là mẹ của anh, quan hệ này thật loạn!
Cố Kiều Niệm không hề để ý đến việc này, đừng gọi mẹ trước mặt Cung Dịch là được.
Điều cô suy nghĩ lúc này là lời Hách Tiểu Điềm vừa nói, sân khấu của anh tốt như vậy nhưng sau này nếu làm diễn viên, anh sẽ không có sân khấu nữa, như vậy quả là đáng tiếc.
Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài cửa xe.
Lúc đi ngang qua trung tâm chợ, ở bên ngoài, khắp nơi đều là màn hình quảng cáo.
Nhìn thấy chúng, đột nhiên Cố Kiều Niệm hơi hoảng hốt.
Dường như cô đang ngồi ở tít trên cao, đối diện là một sân khấu lớn hình tổ chim, có rất nhiều người ở đó, trên sân khấu lấp lánh ánh đèn rực rỡ.
Cố Kiều Niệm thấy Cung Dịch đang ôm đàn ghi-ta hát, cô nghe được rất rõ nhịp điệu của bài hát.
Đó là một bản tình ca vô cùng rung động lòng người.
Nghe xong, trong lòng cô tràn đầy vui mừng.
"Kiều Kiều?"
Một cái tay xoa xoa trước mắt cô.
Đột nhiên Cố Kiều Niệm phục hồi lại tinh thần, sau đó mờ mịt nhìn Chu Chu.
"Chị lại?" Chu Chu cau mày.
"Không, hơi mất tập trung thôi." Cố Kiều Niệm không biết nên giải thích với Chu Chu về chuyện đời trước như thế nào nhưng cô cũng sẽ không nói với cô ấy rằng mình bị ảo giác gì nữa.
Đó cũng không phải là ảo giác mà là ký ức quý giá cô vô cùng mong muốn nhớ lại.
Vừa rồi là hình ảnh lúc Cung Dịch tổ chức concert ở đời trước.
"Em vừa nói gì?" Cố Kiều Niệm trở lại bình thường, sau đó hỏi.
"Thông báo chính thức sẽ được đưa ra vào mười rưỡi ngày kia." Chu Chu lắc lắc điện thoại di động: "Tổ tuyên truyền vừa mới thông báo."
"Được!"
Cố Kiều Niệm ngồi thẳng, hít sâu một hơi, sau đó hỏi Chu Chu: "Em đã xem ảnh chụp hai người của nhiếp ảnh gia bên kia rồi chứ? Như thế nào?"
"Vô cùng tốt!" Không đợi Chu Chu mở miệng, Hách Tiểu Điềm đã vỗ tay trước.
Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nhìn cô ấy cười: "Em nói thì không tính, người nhìn qua bộ lọc CP như em, chỉ cần chị và Cung Dịch đứng chung một chỗ, em cũng có thể lập tức kêu bọn chị đi kết hôn."
"Hì hì, đúng là như vậy!" Hách Tiểu Điềm cười híp mắt nói.
Hôm nay cô ấy chụp được không ít đồ tốt.
Sau khi trở về, cho dù thức đêm không ngủ, cô ấy cũng phải sửa hết.
Suy nghĩ kỹ thì mấy tháng qua, trong tay Hách Tiểu Điềm đã tích lũy không ít ảnh chất lượng cao, cứ giấu đi cũng không phải cách.
Hách Tiểu Điềm nghĩ, không phải cô ấy đã lập một trạm cho Cung Dịch sao?
Lại lập một trạm CP nữa là được rồi!
Hách Tiểu Điềm cảm thấy mình đúng là một thiên tài.
Vui một mình không bằng cả nhà cùng vui!
Nói là làm, đến khi âm mưu phượng hoàng được thông báo chính thức, cô ấy sẽ nhân cơ hội này để lập trạm!
"Hách Tiểu Điềm, có phải sắp đến sinh nhật em không?" Lúc này đột nhiên Chu Chu hỏi.
Hách Tiểu Điềm hơi sửng sốt, sau đó bẻ đầu ngón tay tính toán: "Vừa hay là ngày kia."
Đây không phải là chỉ dẫn của trời cao sao?
Lập trạm CP vào ngày đó chính là món quà sinh nhật quý giá nhất mà ông trời dành tặng cô ấy!
"Cuộc sống bận rộn quá, ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ rồi?" Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ lắc đầu: "Không phải trước đó em rất muốn đến quán bar được xưng là Hermès trong số các quán bar sao? Chị đặt chỗ rồi, tối hôm sinh nhật em, chúng ta sẽ đi."
"Thật sao?" Hách Tiểu