"Con gái thì sao?" Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm: “Nếu cô ta dám bắt nạt chị thì tôi sẽ ném cô ta xuống biển.”
Cố Kiều Niệm không nhịn được mà bật cười.
Sau đó, cô lại sờ sờ má Cung Dịch, cuối cùng thì tiến lên hôn anh một cái: "Cám ơn cậu đã thương tôi như vậy.”
Cung Dịch vẫn nhìn cô.
Trong đáy mắt anh tràn ngập sự quan tâm, ngoan ngoãn và cưng chiều: "Nên mà.”
"Không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu còn có lịch học lớp diễn xuất với giáo viên còn gì." Giọng Cố Kiều Niệm dịu dàng đến mức sắp tan thành nước: “Đi ngủ sớm một chút, giữ tinh thần tỉnh táo rồi ngoan ngoãn học nhé.”
Vừa nghe đến chuyện bản thân phải đi về một mình, tinh thần của Cung Dịch xìu lại ngay.
Anh vươn tay vòng qua sô pha ôm lấy Cố Kiều Niệm, gương mặt tủi thân vô cùng.
“Chỉ hai ngày thôi đấy!”
“Ừm, chỉ hai ngày thôi!” Cố Kiều Niệm ra sức gật đầu, lại sờ sờ đầu Cung Dịch.
Cung Dịch lưu luyến không nỡ, ôm cô thêm một hồi lâu.
Cố Kiều Niệm muốn tiễn anh đi nhưng Cung Dịch không cho.
Cậu nhóc thành thật thỏ thẻ với Cố Kiều Niệm: "Tôi sợ chị tiễn thì tôi lại không cho chị lên mất.”
Lúc anh đứng ngoài cửa rồi nói những lời đó, trên khuôn mặt anh tuấn viết một chữ “vô cùng đáng thương” thật to.
Cố Kiều Niệm nâng má anh lên hôn vài cái: "Chỉ hai ngày thôi mà!”
"Ừm." Cung Dịch gật gật đầu, sau đó rời đi.
Nhìn Cung Dịch tự mình trở về, trong lòng Cố Kiều Niệm cũng buồn lắm.
Sau đó cô nghĩ lại.
Cuộc sống sau này còn dài.
Với tính chất công việc của cô và công việc của Cung Dịch, hai người không thể dính lấy đối phương cả ngày.
Nếu giờ mà để anh quen việc hai người gần nhau thì sau này biết phải làm sao?
Cố Kiều Niệm nghĩ như vậy, cảm thấy vẫn lo lắng, bèn chạy ra ban công.
Một lát sau, nhìn thấy đèn của căn hộ đối diện bật sáng, Cố Kiều Niệm mới trở lại phòng khách.
Không hiểu Tư Hân Nhiễm cởi giày cao gót kiểu gì mà một chiếc ở cửa nhà, một chiếc lại lăn lóc dưới gầm sô pha.
Cố Kiều Niệm khom lưng lấy ra rồi đặt vào trong tủ giày.
Nghĩ đến ban nãy cô ấy đi chân trần chạy khắp nơi, cô lại tìm cho cô ấy một đôi dép lê, đặt ở cửa phòng.
*
Chu Chu đi theo Nghiêm Trình Thành xuống lầu.
Nghiêm Trình Thành muốn chờ tài xế đến đón, Chu Chu ậm ừ nói mình muốn chờ xe cùng anh.
Sau đó, hai người đi quanh vườn hoa tìm chỗ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Chu Chu vẫn nhìn mãi về phía Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành: "..."
Trên thực tế, vào cái hôm chụp poster cho “ m mưu Phượng Hoàng”, Nghiêm Trình Thành đã cảm thấy Chu Chu có gì đó là lạ.
Cô ấy bảo muốn nói chuyện về trận chung kết, nhưng gọi anh ra mà lại không nói gì cả
Hôm nay càng kỳ lạ hơn.
Từ lúc ra khỏi quán bar đến giờ, cô ấy vẫn luôn kè kè bên cạnh anh.
Anh nói mình phải đi rồi nhưng cô ấy cũng không cho.
Bây giờ anh phải về nhưng cô ấy còn chạy xuống tận nơi để tiễn, hơn nữa còn nhìn anh chằm chằm.
"Cô Chu này?" Nghiêm Trình Thành bị Chu Chu nhìn mà thấy đứng ngồi không yên.
"Hả?" Chu Chu mơ hồ đáp lời.
Nghiêm Trình Thành không biết.
Không phải Chu Chu đang nhìn anh, mà là đang ngó sang căn hộ của Cung Dịch, chỉ chờ bên đó bật đèn là cô trở về tắm rửa đi ngủ.
"Con người tôi tương đối thành thật, cũng không thích mập mờ." Nghiêm Trình Thành nói.
Chu Chu đang thả tâm hồn lơ lửng, nghe vậy chỉ gật đầu đáp: "Đấy là một đức tính tốt.”
Nếu tôi không biết anh có 108 cô bạn gái siêu mẫu non tơ thì tôi tin.
"Chúng ta cũng kha thân rồi nên tôi cũng xin nói thẳng!" Nghiêm Trình Thành hít sâu một hơi: “Cô Chu, cô rất tốt, vừa xinh xắn vừa đáng yêu, nhưng gu của tôi là các cô chân dài này, với cả..."
Nghiêm Trình Thành khoa tay múa chân trước ngực mình.
"Tóm lại, tôi thích phụ nữ, không phải con gái, cô hiểu không?"
Ban đầu thì Chu Chu lắng nghe rất chăm chú, nhưng sau đó lại kịp phản ứng.
Cô nhìn Nghiêm Trình Thành: "Có ý gì?”
"Ý của tôi là..."
"Anh nghĩ tôi thích anh á?" Chu Chu hỏi.
Nghiêm Trình Thành nhìn Chu Chu, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Chu Chu bật cười: "Tổng giám đốc Nghiêm, anh lo bò trắng răng rồi, đầu tiên cũng phải cảm ơn anh đã khen tôi đáng yêu.
Nhưng anh hiểu nhầm rồi, chúng ta chỉ là anh em bạn bè thôi! Với cả tôi cũng không thích một anh chàng ăn chơi,