Cố Kiều Niệm uống một ly nước to.
Rốt cuộc cô cũng dừng lại.
Sau đó, cô lại rón rén trở về phòng ngủ.
Cung Dịch vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Hơn nữa, Cố Kiều Niệm có thể cảm giác được Cung Dịch đã hơi không kiên nhẫn với người đối diện.
Cô lặng lẽ vào phòng lấy quần áo.
Cung Dịch nhìn theo cô đi vào.
Cố Kiều Niệm thay quần áo xong, gấp xếp rồi để ở một bên, sau đó trực tiếp đi vào nhà tắm rửa mặt.
Vừa đánh răng xong.
Cung Dịch tiến vào.
"Xong rồi?" Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch đáp một tiếng, sau đó đi ra sau lưng Cố Kiều Niệm, ôm lấy cô từ phía sau.
Người bạn nhỏ không vui, quá rõ ràng.
"Có vấn đề gì trong công việc à?"
Cố Kiều Niệm trở tay sờ gương mặt của anh.
Cô ôn hòa hỏi.
Cung Dịch hơi cau mày: "Ừ."
"Khó giải quyết à?" Cố Kiều Niệm xoay người.
Có thể khiến cho Cung Dịch phiền não thì không phải chuyện nhỏ.
"Không tính là khó giải quyết." Cung Dịch nghiêng đầu nhìn cô: “Người bên không làm được việc, có thể tôi phải đi qua một chuyến."
"Lâu không?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tôi phiền chuyện này." Cung Dịch cau mày: “Không biết bao lâu."
"Không phiền." Cố Kiều Niệm khẽ vuốt ve gò má Cung Dịch: “Có chuyện thì đi giải quyết là được, giải quyết xong sớm một chút rồi trở lại."
Cung Dịch không lên tiếng.
Anh ôm lấy Cố Kiều Niệm.
Trên thực tế.
Trước khi anh gặp Cố Kiều Niệm.
Cung Dịch bận hơn bây giờ.
Anh hoàn toàn là một người bay trên không trung, mỗi ngày đều qua lại giữa các quốc gia.
Hơn một phần ba thời gian trong một năm là anh ở trên máy bay.
Có điều.
Từ khi anh gặp Cố Kiều Niệm.
Cung Dịch càng ngày càng không muốn ra khỏi nhà.
Có thể sắp xếp cho người dưới quyền là đều sắp xếp.
Nhưng...!
Sản nghiệp trên tay anh quá nhiều.
Không thể giao tất cả cho mấy người Hứa Cao xử lý.
"Phải đi à, lúc nào lên đường?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Buổi tối phải đi." Cung Dịch nói.
"Vậy tôi dọn hành lý giúp cậu." Cố Kiều Niệm đi theo sau lưng Cung Dịch: “Mặc dù buổi trưa tôi nói đùa cậu là hôn quân, nhưng tôi vẫn không cho phép cậu là hôn quân, ngoan ngoãn đi công tác, tôi chờ cậu trở lại là được."
"Đã biết."
Cung Dịch vẫn không vui.
Cố Kiều Niệm không có kinh nghiệm dọn hành lý gì.
Mở vali của Cung Dịch ra, lấy quần áo Cung Dịch ra, Cố Kiều Niệm mờ mịt.
Cung Dịch ngồi ở một bên nhìn.
Trên thực tế.
Anh không cần Cố Kiều Niệm hỗ trợ dọn hành lý.
Bên Hứa Cao sẽ chuẩn bị.
Anh… muốn trải nghiệm cảm giác được Cố Kiều Niệm dọn hành lý giúp anh.
Cố Kiều Niệm có hơi vụng về.
Sau một hồi làm việc, cô mới sắp xếp quần áo của anh và để vào.
Sau khi để vào.
Cố Kiều Niệm đột nhiên phục hồi tinh thần.
Cô đẩy vaili ra, đi tới bên cạnh Cung Dịch, Cung Dịch ngửa đầu nhìn cô.
Cố Kiều Niệm đưa tay ra, hơi nâng cằm của anh lên.
"Xấu xa!"
"Sao vậy?" Cung Dịch cười hỏi.
"Chỗ này vốn không có đồ cậu đi nước ngoài!" Cố Kiều Niệm cúi đầu cắn môi anh: “Cậu cố ý thấy tôi xấu hổ!"
Cung Dịch cười, ôm vòng lấy cô eo.
"Ai nói không có gì tôi muốn mang đi." Cung Dịch nhìn cô: “Tôi muốn giấu chị vào trong túi và mang đi."
Cố Kiều Niệm nhìn anh, trên thực tế, trong lòng cô cũng không nỡ.
Đại dương bên kia, bay qua lại cũng phải tốn hai ngày.
Hơn nữa...!
Liên quan tới kiếp trước.
Qua tối hôm qua, Cố Kiều Niệm đã hơi có cảm giác nguy cơ.
Lúc vừa rồi cô thu dọn đồ đạc, thậm chí cô còn cẩn thận suy nghĩ, trong ba năm trước khi cô chết, từng có xảy ra chuyện tai nạn trên không hay không.
Câu trả lời là không có.
"Đi ra ngoài, phải cẩn thận mọi việc, đừng để bị thương." Cố Kiều Niệm nhìn anh dặn dò.
"Đã biết." Cung Dịch gật đầu: “Tôi sẽ xử lý xong chuyện bên kia rất nhanh, trở về thật sớm."
"Ừ."
Cố Kiều Niệm khẽ gật đầu.
Thời gian đã không còn sớm.
Máy bay của Cung Dịch đã chờ anh ở sân bay.
Sân bay là nơi tập trung của người hâm mộ, quay chụp.
Cố Kiều Niệm chắc chắn không thể tiễn Cung Dịch đi, nhỡ bị chụp ảnh thì phiền phức.
Cô tiễn Cung Dịch ra cửa.
Ở cửa, hai người ôm nhau thật chặt một lúc lâu.
"Mau đi đi."
"Tối về bên kia, đừng ở chỗ này một mình." Cung Dịch dặn dò.
"Ừ, tôi dọn dẹp phòng khách một chút rồi trở về." Cố Kiều Niệm lại hôn gò má Cung Dịch: “Đi đi, đến nơi báo cho tôi biết."
"Được."
Cung Dịch