Tuy Cố Kiều Niệm không sợ phiền nhưng cũng không rảnh rỗi tự kiếm chuyện cho mình.
Chuyện của Lãng Đình là bà ta bỉ ổi ra tay trước.
Sau khi Cố Kiều Niệm đánh lại, ân oán giữa hai người, đến lượt của cô mới tính là hòa.
Lãng Đình bất mãn và không cam tâm, sao cô lại không nhìn ra được chứ?
Nhưng chỉ cần Lãng Đình duy trì nét mặt ôn hòa và không gây chuyện một ngày, Cố Kiều Niệm cũng sẽ không chủ động đâm chọc tầng cửa sổ giấy này.
Nếu Lãng Đình đủ thông minh, Cố Kiều Niệm cảm thấy bà ta nên lui về, kiềm chế cái miệng chướng khí thích gây hấn của mình lại.
Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng với mình.
Nhưng...!
Hiển nhiên Lãng Đình không đủ sáng suốt.
Quen làm chị đại trong ngành, đột nhiên bị một nghệ sĩ tuổi còn trẻ như vậy giẫm đạp lên mặt, bà ta không nén được cục tức này.
Vẫn may, Cố Kiều Niệm không sợ phiền.
Lãng Đình nhìn cô: "Cô Cô cũng có chút bản lĩnh đấy."
Cậu chủ Hùng được xem là tay anh chị có tiếng ở nơi này, bình thường chưa từng chịu thiệt, trước giờ giúp Lãng Đình làm việc cũng chưa từng xảy ra sơ xuất.
Không ngờ lại thua trong tay Cố Kiều Niệm.
"Cũng tạm."
Cố Kiều Niệm nói, lập tức lách qua chị Lãng, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Lãng Đình nhìn cậu chủ Hùng.
Anh ta tỏ vẻ khổ sở: "Chị, em chưa nói gì cả, là cô ta tự đoán được..."
"Cút." Lãng Đình đè thấp giọng nói.
Cậu chủ hùng lập tức mặt xám mày tro bỏ đi.
Lãng Đình nhìn Khôi Kiệt và Chu Chu vào cùng Cố Kiều Niệm.
"Cô Cố, chúng ta nói chuyện riêng nhé?"
"Chị Lãng, thủ đoạn của chị bỉ ổi biết bao nhiêu, tôi đã biết được đại khái rồi, tôi không dám ở riêng một chỗ với chị đâu."
Lãng Đình chầm chầm siết chặt tay thành quyền.
"Không phải muốn nói chuyện sao? Bắt đầu đi." Cố Kiều Niệm nhìn bà ta, thúc giục nói.
Lãng Đình im lặng, cũng không đuổi Chu Chu và Khôi Kiệt ra ngoài nữa.
Bà ta đóng cửa lại rồi đi tới trước mặt Cố Kiều Niệm: "Cố Kiều Niệm, đã đến nước này rồi, chúng ta hãy thẳng thắn nói rõ ràng đi, là cô luôn làm trò sau lưng tôi phải không?"
Từ hồi trước, chuyện ly hôn giữa em trai và em dâu của bà ta đã mở màn phong ba, từ đó Lãng Đình không ngừng gặp chuyện xui xẻo.
"Vậy tôi cũng hỏi thẳng bà một câu, dùng tính mạng của fans, tính kế người khác, bà cảm thấy đây là chuyện mà con người nên làm sao?" Cố Kiều Niệm nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Lãng Đình nghiến răng ken két.
"Cố Kiều Niệm, đừng tưởng bây giờ cô có độ phổ biến thì có thể tung hoành trong giới giải trí, cô ra ngoài nghe ngóng xem Lãng Đình tôi là ai!" Lãng Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy năm nay, không phải không có người giành kịch bản với tôi, nhưng cô đi nghe ngóng thử bây giờ đám người đó có kết cục gì!"
"Bà nói Âm mưu phượng hoàng?" Cố Kiều Niệm cười giễu cợt: "Lãng Đình, trước giờ Âm mưu phượng hoàng chưa từng nằm trong tay bà, thế này mà gọi là giành với bà? Thật tức cười, bà có tư cách sao?"
Lãng Đình trợn trắng mắt.
Bao nhiêu năm rồi.
Ai dám nói chuyện với bà ta như vậy?
"Vốn dĩ tôi định ăn một trả một về chuyện của fans, không ngờ người làm sai ngược lại còn càn quấy giống như bản thân đã chịu ấm ức cỡ nào, tất cả mọi thứ mà bà phải chịu, lẽ nào không phải báo ứng bà đáng được nhận sao?" Cố Kiều Niệm lạnh lùng hỏi.
Lãng Đình bị cô nói đến tím người.
"Cố Kiều Niệm, cô bị điên rồi phải không? Được! Tôi sẽ phong sát cô!" Lãng Đình quát lên: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ khiến cô biến mất trong ngành này!"
"Được thôi! Tôi đợi!" Cố Kiều Niệm khẽ cau mày, không hề sợ sệt, thậm chí còn khiêu khích: "Nếu bà không có bản lĩnh này...!Hôm nay tôi cũng nói luôn tại đây, đừng nói là “Âm mưu phượng hoàng”, về sau chỉ cần là kịch bản qua chỗ tôi, cho dù tôi không cần thì tuyệt đối cũng sẽ không rơi vào tay Lãng Đình bà!"
Giới phim ảnh rất thực tế.
Phần lớn tổ phim tìm diễn viên đều sẽ đưa kịch bản cho diễn viên hàng đầu trước, cũng tức là vào tay của diễn viên ở tuyến như Cố Kiều Niệm.
Mà tuyến của cô lại là tuyến cao nhất, cô chọn xong mới truyền xuống dưới.
Nếu Cố Kiều Niệm thật sự có bản lĩnh làm được như những gì cô nói thì hay rồi, nghệ sĩ như Lãng Đình sẽ vụt mất bảy mươi tám mươi phần trăm kịch bản tốt trên thị trường.
"Ha..."
Lãng Đình nhìn Cố Kiều Niệm.
Bà ta không biết rốt cuộc Cố Kiều Niệm có chỗ dựa gì hay