Cố Kiều Niệm đi vào phòng tắm rửa mặt, thay bộ quần áo mà Cung Dịch gọi người mang tới.
Phòng khách vẫn chưa được quét dọn.
Mặc dù Cung Dịch đã dọn dẹp một chút, nhưng phòng tắm vẫn vô cùng hỗn loạn.
Trong đầu Cố Kiều Niệm lập tức nghĩ đến một vài hình ảnh hỗn loạn.
Mặt cô hơi đỏ lên.
Vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa bước ra.
Cố Kiều Niệm chỉ thấy vẻ mặt Cố Kiều Niệm không tốt lắm.
Cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô nhanh chân đi tới.
“Sao thế?”
Cung Dịch nhìn về phía cô: “Tôi đột nhiên có một nghi ngờ.”
“Sao?”
Cung Dịch đưa tay, kéo Cố Kiều Niệm vào trong lòng mình, để cô ngồi lên đùi mình.
Mặt lạnh như băng.
Trông như trời sập vậy.
Cố Kiều Niệm nắm cằm của anh, có chút quan tâm: “Rốt cuộc thì thế nào?”
“Chị tốt với tôi, yêu thương tôi, cưng chiều tôi là bởi vì không thể đi với một tôi khác đến cuối cùng, đúng không?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, chăm chú hỏi.
“Sao cơ?” Cố Kiều Niệm có chút mơ màng.
“Tôi là thế thân?” Chân mày Cung Dịch càng lúc càng chặc.
Cố Kiều Niệm: “…”
Một người.
Sao có thể có nói là thế thân?
Mình thay mình sao?
“Đương nhiên không phải!” Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười: “Tôi và cậu có ràng buộc từ trước, đây cũng là chuyện mới nhớ tới gần đây.”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niêm.
Sắc mặt khá hơn một chút.
Nhưng mặt vẫn vô cùng chần chờ.
Cố Kiều Niệm quá tốt với anh.
Được rồi, anh nghĩ kỹ một chút, không thể không nghi ngờ, cô chuyển tình cảm từ một Cung Dịch ở nơi khác tới anh.
Mặc dù đều là Cung Dịch.
Nhưng.
Cung Dịch kia cũng không phải là anh!
“Cung Dịch, ban đầu tôi chỉ cảm thấy cậu thương xót kẻ hèn mọn này, sau đó bản thân cậu làm gì, tự cậu rõ.”
Cố Kiều Niệm vừa nói, đầu ngón tay vừa vẽ lên những đường nét trên gương mặt Cung Dịch.
“Người bị nhìn như thế, bị trêu chọc như thế, nếu đổi lại là người khác chắc hẳn sẽ giơ vũ khí đầu hàng ngay, tôi vẫn chống cự một lúc lâu, mới đầu hàng.
Cậu còn không biết tính khí của tôi sao? Nếu như tôi quay lại để tìm cậu, ngay khi nhìn thấy cậu, tôi sẽ ăn cậu ngay lập tức, còn cần cậu trêu chọc sao?”
Ngay khi Cung Dịch nghe thấy, vẻ mặt vô cùng tốt.
Nghe đoạn phía sau, lại nhíu mày: “Không phải chị quên rồi chứ, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, chị thật sự đã ăn tôi.”
Cố Kiều Niệm: “…”
Sao cô có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa rồi?
“Không phải kiểu đó, ngày đó tôi bị người ta bỏ thuốc, cậu không biết sao? Cậu phải nghĩ chuyện sau này, vào đên tôi nhận ra cậu, sau khi tôi nhận ra cậu nhóc bị tôi ăn, không phải tôi còn giả vờ không quen biết cậu sao? Có phải sau đó tôi lẩn trốn cậu, còn cảnh cáo cậu đừng để ý đến tôi?”
Cung Dịch suy nghĩ một chút, cứng rắn trả lời: “Ừ.”
“Vậy cũng không giống rồi!” Cố Kiều Niệm hôn anh một cái: “Đừng nghĩ bậy bạ, tự ăn giấm với bản thân được không? Người tôi thích nhất, hiểu rõ nhất cũng chính là cậu!”
“Yêu?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
“Đúng, yêu.” Cố Kiều Niệm đưa mắt nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi yêu cậu.”
Cung Dịch nhàn rỗi không chịu được, tự ghen với bản thân mình, nảy sinh tức giận.
Tan thành mây khói trong chớp mắt.
“Tôi cũng yêu chị.” Cung Dịch nói chuyện, dịu dàng hôn Cố Kiều Niệm một chút.
“Hết giận rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Hết giận rồi.” Cung Dịch gật đầu một cái.
“Vậy chúng ta có thể ăn tối chưa?” Cố Kiều Niệm nói chuyện, kéo tay Cung Dịch, đặt lên bụng mình: “Ngực sắp dính vào lưng rồi.”
Cung Dịch và Cố Kiều Niệm chậm rãi dùng bữa.
Sau đó, Cung Dịch lái xe đưa Cố Kiều Niệm về thành phố.
.
Truyện Huyền Huyễn
Bởi vì phải vào tổ kịch ngay.
Hôm nay Cung Dịch vốn có một buổi họp.
Bây giờ hiển nhiên đã bị trễ rồi.
Sau khi đưa Cố Kiều Niệm về nhà.
Cung Dịch còn định dời thẳng buổi họp sang trực tuyến.
Thế nhưng Cố Kiều Niệm lại không muốn.
“Không thể bởi vì tôi mà làm chậm trễ chuyện của cậu được.” Cố Kiều Niệm mới: “Bây giờ cảm xúc của tôi đã hoàn toàn ổn rồi, cậu đi làm việc của mình đi, tôi cũng có việc cần làm, chúng ta cứ giải quyết xong chuyện của mình, gặp lại ở tổ kịch.”
Cũng chỉ có một ngày.
“Vậy chị đừng suy nghĩ bậy bạ, nếu còn gặp bất kỳ ác mộng nào nữa, chị phải điện thoại cho tôi ngay, tôi sẽ lập tức quay về.” Cung Dịch nói.
“Được.” Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó hôn Cung Dịch một cái: “Cậu cũng phải chú ý an toàn, bảo tài