Người phụ nữ phiền phức như Trần Ninh Ninh, Cung Dịch không có cảm giác gì.
Nhiều nhất là cảm thấy rất chướng mắt.
Anh để ý bảo bối của anh đang nghĩ cái gì hơn.
Kết quả, ngoại trừ đuổi anh ra ngoài, hình như bảo bối không nghĩ cái gì khác.
"Đúng vậy..."
Cố Kiều Niệm kéo khóe miệng suy nghĩ.
Sau đó nhảy xuống sofa: "Bây giờ tôi phải đi tát cô ta!"
Cô chưa kịp nhảy xuống, Cung Dịch đã kéo cô lại.
"Ngăn tôi chi vậy? Tôi đánh thắng được, nếu không được, tôi lại kêu Chu Chu và anh Bảo giúp tôi! Đàn ông của tôi mà cũng dám mơ tưởng đến, tôi sẽ giết chết cô ta!" Cố Kiều Niệm nói.
Bốn chữ đàn ông của tôi làm cho Cung Dịch thỏa mãn đôi chút.
"Đừng đụng vào cô ta!" Cung Dịch nhíu mày: "Có bẩn không chứ?"
Cố Kiều Niệm không nhịn được, bật cười: "Anh Cung thật không nói lý lẽ, tôi tức giận thì cậu mất hứng, tôi không tức giận cậu cũng không vui! Vậy cậu muốn tôi làm sao bây giờ?"
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó lại ấm ức ôm cô: "Cô ta rất đáng sợ, còn nói muốn dẫn tôi đi khách sạn."
Chuyện này lúc nãy Nghiêm Trình Thành cũng nói rồi.
Cùng là một kiểu câu, nhưng từ miệng của Cung Dịch nói ra, Cố Kiều Niệm lại cảm thấy không giống.
Cô xoa đầu Cung Dịch như để an ủi.
Còn nữa, vừa mới trở về đã gặp Trần Ninh Ninh, cô có nên kêu anh Bảo ném cô ta xuống.
Nhưng....!
Nếu nói tên sói con như Cung Dịch này sẽ bị Trần Ninh Ninh dọa, Cố Kiều Niệm tin được sao?
Bây giờ anh có cái chủ ý gì, Cố Kiều Niệm không biết sao?
"Cung Dịch, làm nũng cũng vô dụng, cậu vẫn phải quay về phòng của mình." Cố Kiều Niệm chậm rãi nói.
Kế hoạch của con người đáng thương kia thất bại rồi!
"Chỉ đêm nay thôi, bên kia thật sự bẩn!" Cung Dịch ôm cô không buông tay.
Cố Kiều Niệm tin rằng Cung Dịch thật sự cảm thấy rất bẩn.
Cô muốn xem lời lẽ cũ rích của anh.
"Chỉ đêm nay?" Cố Kiều Niệm lặp lại một lần nữa.
"Ừ!" Cung Dịch gật đầu.
Đêm mai còn lý do của đêm mai.
Dù sao biện pháp khó hơn nhiều!
"Được thôi." Cố Kiều Niệm sờ đầu anh: "Tôi xem đêm mai cậu còn có thể nghĩ ra cách gì nữa."
"Đêm mai nói sau."
Cung Dịch buông Cố Kiều Niệm ra, ôm cả eo của cô, để cô tiến vào lồng ngực mình, đầu tiên là cúi đầu hôn một chút, sau đó càng hôn càng lâu.
Hôn, hôn rồi lại ôm, ôm trở về phòng ngủ, trở về phòng ngủ tắt đèn.
Êm giọng hừ nhẹ, tình ý nồng đậm.
Ban đêm ở Xuyên Tây lạnh thật.
Ôm người mình yêu mới thấy ấm áp, mới đi ngủ được.
*
Sáu giờ ngày hôm sau.
Đồng hồ báo thức vang lên.
Hôm nay Cố Kiều Niệm tỉnh nhanh hơn Cung Dịch.
Sau khi tắt đồng hồ báo thức, cô xoay người ôm Cung Dịch rồi hôn lên môi anh: "Cậu vẫn mệt, ngủ thêm nửa tiếng nữa đi, tôi đi xuống trước."
Cung Dịch không mở mắt nhưng ôm Cố Kiều Niệm không buông tay.
"Làm gì thế? Còn muốn tôi dỗ cậu ngủ hả?" Giọng nói của Cố Kiều Niệm mang ý cười, nhẹ giọng hỏi.
Cung Dịch vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của cô.
Sau đó, anh chậm rãi nói: "Hóa ra chị không cần dỗ cũng có thể rời khỏi giường sao?"
Cố Kiều Niệm sửng sốt.
Cung Dịch nở nụ cười ở bên tai cô.
"Có thể giống với khi ở đoàn phim Hòa Bình sao?" Cố Kiều Niệm cưỡng từ đoạt lý: "Hơn nữa, không muốn dỗ thì cậu đừng có dỗ!"
"Muốn!" Cung Dịch đè thấp âm thanh ở bên tai Cố Kiều Niệm: "Tôi thích chị làm nũng với tôi, càng nũng nịu càng thích."
Cố Kiều Niệm không chịu nổi những lời trêu ghẹo của anh.
Cô vội đẩy Cung Dịch ra, rửa mặt dưỡng da thay quần áo, cấp tốc đi tới nhà ăn của khách sạn.
Khi cô đến nhà ăn, có mấy tiền bối diễn vai phụ đang ăn sáng.
Cố Kiều Niệm chào hỏi từng người.
Bữa sáng ở khách sạn là tự phục vụ.
Sau khi Cố Kiều Niệm lấy đồ ăn xong, tìm một góc ngồi xuống với Chu Chu.
"Còn một người nữa đâu?" Chu Chu hỏi nhỏ.
"Tí nữa đến." Cố Kiều Niệm nói.
Cô vốn lo rằng Cung Dịch ăn không quen bữa sáng ở khách sạn.
Ai ngờ tới.
Khách sạn này ở thị trấn nhưng trình độ của đầu bếp khá cao, cái gì cần có cho bữa sáng đều có hết.
Tiền bối ở bàn khác nhỏ giọng cảm thán.
"Lần trước chúng ta đến đây, đồ ăn đâu có ngon như vậy? Lần sau phải kêu đoàn phim đặt khách sạn này, hương vị đúng là không tệ!"
Bọn họ nào biết rằng, hiện tại