Lúc Chu Chu nhìn thấy Cố Kiều Niệm ra khỏi nhà hàng cùng Cung Dịch, cảm giác như trời sập.
Hello hai vị? Nói cho đã rồi, không biết tém tém lại hả?
“Hai người làm cái gì đấy?”
Chu Chu khẽ cười lách qua, sau đó đè thấp giọng, nghiến răng hỏi.
“Có người bắt cóc trẻ con, chẳng lẽ chị còn không kéo bạn nhỏ nhà chị nhanh chóng tránh nguy hay sao?” Cố Kiều Niệm nói bên tai Chu Chu.
Chu Chu: “…”
Quả thật ban nãy cô ấy cũng nhìn thấy Trần Ninh Ninh đi vào nhà hàng.
Nhưng gọi là bắt cóc trẻ con cũng quá lời rồi.
Ai bắt cóc nổi boss ác ma như Cung Dịch chứ? Ai!
“Vào quán cà phê, giả vờ bàn chuyện công việc, đừng hoảng.” Cố Kiều Niệm nói tiếp.
Chu Chu: “…”
Uổng cho lúc trước cô ấy còn lo lắng, đến đoàn phim Cung Dịch sẽ là ngựa thoát cương, xem ra bây giờ, cô ấy thực sự đã xem nhẹ Cố Kiều Niệm rồi!
Mặc cho Chu Chu hùng hổ bỏ đi như thế, nhưng cô ấy vẫn giả làm nhân viên công tác của Cung Dịch, tới quán cà phê trong khách sạn, làm bộ làm tịch bàn bạc chuyện công.
“Sáng nay đọc kịch bản thế nào rồi?” Chu Chu nhìn quán cà phê, chẳng có một người nào, thế là thả lỏng một chút.
“Khá ổn.” Cung Dịch mở miệng trước: “Chỉ là tay hơi tê.”
“Hả? Sao thế?” Chu Chu hoang mang.
“Ghế hơi cứng, lại luôn nắm lấy tay cô ấy, nắm cả một buổi sáng, vì thế mới hơi tê.
Chuyện nhỏ thôi, buổi chiều tôi còn nắm tiếp được.” Cung Dịch nói rất ung dung thong thả.
Sự khoe khoang trong giọng điệu dường như trời cao đất rộng cũng không chứa hết được, trào dâng ra ngoài một cách điên cuồng.
Chu Chu: “…”
Cố Kiều Niệm híp mắt nhịn cười.
“Được! Không tồi! Rất tốt!” Chu Chu vỗ vỗ tay.
Lúc này, điện thoại của Cố Kiều Niệm vang lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại, nói một câu: “Chị đi nghe điện thoại.”
Sau đó đi ra ngoài ban công quán cà phê của khách sạn.
Mức chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở Xuyên Tây rất lớn, bây giờ đúng lúc giữa trưa, mặt trời sưởi ấm cái lạnh mùa thu mà buổi sáng vẫn chưa tan hết, lại kéo theo một chút gió.
Gió thổi thật dễ chịu.
Cố Kiều Niệm nhận điện thoại.
Giọng nói của Cố Thiến Thiến truyền đến từ bên kia: “Mẹ tôi đã nói cho tôi biết rồi, nhưng ở nơi nào thì vẫn chưa rõ ràng, bà ấy nói Cố Đức Hạo đã nhớ ra được một chút.
Bà ấy còn nói Cố Đức Hạo đang ở trong tay cô, nếu Cố Đức Hạo vẫn còn sống, cô muốn tìm cha mẹ mình tới như vậy, tốt nhất là bảo ông ta đi tìm.”
Ngày hôm đó, sau khi trời sáng, Cố Thiến Thiến đã đi gặp Trương Ngọc Mai.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Trương Ngọc Mai ở trong tù sống rất gian nan.
Bà ta cũng vô cùng xui xẻo.
Ở trong ngục giam, nữ giới lại là người hâm mộ của Cố Kiều Niệm.
Khoảng thời gian này, bà ta thật sự bị ức hiếp đủ điều, người cũng già đi không ít.
Chuyện đầu tiên khi gặp được Cố Thiến Thiến, Trương Ngọc Mai liền khóc lóc cầu xin cô ta, bảo cô ta tìm Cố Kiều Niệm, xin cô nghĩ cách, thả bà ta ra ngoài.
Khóc xong lại mắng Cố Kiều Niệm vong ân bội nghĩa không có lương tâm.
Cố Thiến Thiến nghe đến nỗi đần người.
Sau đó hỏi: “Cố Kiều Niệm tìm tôi rồi, cho tôi thời gian ba ngày, bắt tôi nói rõ cha mẹ chị ta ở đâu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu không… sẽ tống tôi lên tàu xa khơi! Khiến tôi sống trong giày vò, chết như giày xéo!”
“Sao nó lại tìm tới mày? Chuyện đó liên quan gì tới mày? Lúc đó mày còn chưa sinh ra! Không phải Cố Đức Hạo bị nó bắt rồi hay sao? Sao nó không đi hỏi Cố Đức Hạo! Đều tại cái đồ chết đâm chết chém ấy, lúc đầu cứ khư khư giữ Cố Kiều Niệm, nếu như ban đầu ông ta bán Cố Kiều Niệm, cả nhà chúng ta cũng không rơi vào bước đường này!”
Cố Thiến Thiến vô cùng thiếu kiên nhẫn, bây giờ cô ta vốn chẳng để tâm tới suy nghĩ hay khổ đau của Trương Ngọc Mai.
Cô ta chỉ muốn sống!
Không muốn lên con tàu kia!
“Bây giờ là lúc nói những việc này hả? Chị ta cứ hỏi tôi, tôi còn cách nào sao? Tôi đã trốn rất kỹ rồi, lúc làm việc ở bên ngoài, tên cũng đổi rồi mà chị ta vẫn có thể tìm thấy tôi! Mẹ à, Cố Kiều Niệm đã không còn là Cố Kiều Niệm của trước đây nữa rồi, mẹ tỉnh táo lại đi! Vì mẹ và cha mà cả cuộc đời của tôi bị hủy rồi, lẽ nào bà trơ mắt nhìn tôi bị hất ngã, chết không toàn thây ư?”
“Các người đã sống mấy chục năm, cái gì cũng hưởng thụ hết