Tối nay Nghiêm Trình Thành rất vui.
Nói ra thì cũng trùng hợp.
Trước đó anh ấy định tổ chức một bữa tiệc lửa trại tối.
Nơi này người ta có món đặc sản là dê nướng nguyên con, nó ngon đến nổi phải đặt trước mười ngày mới có chỗ.
Chỉ là hơi xa một chút.
Nghiêm Trình Thành như đại gia, ngồi trên xe nhưng bắt Chu Chu lái.
Chu Chu vốn đang bực mình, nhưng khi tới đó lại thấy được khung cảnh quá đẹp.
Trên cánh đồng bát ngát là bầu trời đầy sao, như thể giơ tay là chạm đến được.
Ánh sao chiếu sáng cả dải ngân hà trên đỉnh đầu.
Nơi này chắc chắn là nơi ở của người dân dân tộc thiểu số.
Kiến trúc rất đặc sắc.
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng.
Vừa xuống xe, Chu Chu đã bị mùi thịt nướng hấp dẫn.
“Đẹp không?” Nghiêm Trình Thành nhìn Chu Chu, vừa hít không khí vừa kiêu ngạo hỏi.
Chu Chu nhìn qua anh ấy.
Người này chọn địa điểm cũng khá đấy nhỉ?
“Nhân lúc chưa ăn, đến phía trước mặt đi, tôi giúp cô chụp vài tấm ảnh.” Nghiêm Trình Thành vừa nói vừa đẩy Chu Chu đến chỗ đất trống.
“Tôi không chụp, tôi được ăn dê nướng nguyên con là được rồi!”
Chu Chu không quen được người khác chụp ảnh nên lập tức muốn trốn.
Nghiêm Trình Thành chỉ bầu trời: “Sao trời đẹp như này, nếu không chụp ảnh kỉ niệm thì tiếc lắm đấy.”
Chu Chu hơi do dự.
Nghiêm Trình Thành nói thêm: “Tôi dùng điện thoại của cô, không thích cái nào thì cô xóa đi, muốn giữ làm kỷ niệm hay đăng lên thì tuỳ cô.”
Chu Chu nghĩ nghĩ, nghe cũng có lý đấy.
Thật ra, cô ấy cũng không trông chờ Nghiêm Trình Thành sẽ chụp đẹp.
Ai cũng nghĩ thế.
Nghiêm Trình Thành vừa hít hà vừa nhảy nhót tung tăng chụp cho cô ấy.
Chu Chu vừa thấy đã kinh ngạc.
Trên điện thoại, cô gái nhỏ cười híp mắt ngọt ngào, sợi tóc hơi loạn, trên đỉnh đầu là sao trời xa xôi hơn so với mắt nhìn bình thường.
Phía sau là ánh đèn mờ mờ của nhà gỗ, cũng được làm mờ.
Toàn bộ hình ảnh đều là bóng dáng của cô ấy, xinh đẹp lại đáng yêu.
Chu Chu tự chụp cũng không đẹp như thế.
Ảnh chụp sau cùng còn đẹp hơn.
Gần đây trên mạng đang lưu hành kiểu chụp hình thần bí của thiếu nữ.
Thấy tấm mà Nghiêm Trình Thành chụp này, Chu Chu liên tưởng ngay đến cái đó.
Cô ấy lật xem ảnh chụp, nhận ra lúc bản thân tạo dáng thì anh ấy không chụp, chỉ canh lúc cô ấy đang lơ đãng mà thôi.
“Tổng giám đốc Nghiêm, anh chụp đẹp quá!”
Chu Chu kinh ngạc giơ ngón cái lên.
“Chút lòng thành thôi mà.” Vẻ mặt Nghiêm Trình Thành kiêu ngạo như muốn bay lên trời.
“Anh từng học qua chuyên môn này à?” Chu Chu hỏi.
“Hồi đại học, cha mẹ tôi bắt tôi học quản lý doanh nghiệp, tôi lén học đạo diễn được hai tháng thì bị bắt.” Nghiêm Trình Thành nhún vai.
Nụ cười trên mặt Chu Chu nhạt dần đi.
Có vẻ anh ấy trưởng thành cũng khá khổ cực.
Chu Chu hiếm khi chia sẻ niềm vui với người khác, nhưng lại dễ đồng cảm với những tiếc nuối và nỗi buồn của người ta.
“Sao lạnh thế này?” Nghiêm Trình Thành hơi run: “Đừng đứng đây nữa, vào trong chờ ăn dê thôi! Có một con, chúng ta mỗi người một nửa, không ăn hết thì không được về!”
“Được thôi! Ai sợ ai?”
Ánh sao chiếu xuống.
Chu Chu bước đi như bay.
Nghiêm Trình Thành đi ba bước lại hít hà một lần, sau đó hét lên bảo Chu Chu đi từ từ chờ anh ấy.
Hương vị của dê nướng nguyên con thật thơm.
Một con không quá lớn cũng không nhỏ.
Nghiêm Trình Thành và Chu Chu gần như ăn hết.
“No quá đi!” Chu Chu vỗ bụng.
Nghiêm Trình Thành hít hà, tặng Chu Chu một ngón tay cái: “Không ngờ cô Chu lại có thể ăn khỏe như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt!”
“Quá khen quá khen.” Chu Chu xua tay.
“Chuyện lần trước...!hy vọng cô không để bụng, là do tôi tự luyến rồi.” Nghiêm Trình Thành nói thêm.
“Tổng giám đốc Nghiêm, về mặt tự mình biết mình, anh đứng thứ hai, không ai dám nói mình thứ nhất!” Chu Chu lại tặng Nghiêm Trình Thành một ngón tay cái.
“Quá khen quá khen!” Nghiêm Trình Thành học theo điệu bộ của Chu Chu.
Đêm đã khuya, ông chủ trang trại đã đi tới hỏi hai người có ở lại không.
Chu Chu lắc đầu: “Không được, vị này còn phải quay về bệnh viện.”
Ông chủ nhìn sang Nghiêm Trình Thành, trong giây lát cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Dê nhà ông ăn ngon đến mức người ta đang ở bệnh viện truyền oxy cũng không cưỡng lại mà phải đến ăn!
Ngồi một lát, Nghiêm Trình Thành và Chu Chu lấy xe chuẩn bị đi