Cố Kiều Niệm nghe xong, tâm trạng thấy rất phức tạp, cảm xúc lo lắng vừa rồi cho Tư Hân Nhiễm cũng biến mất.
Bây giờ cô chỉ muốn đi vào, xách con bé kia lên, lắc lắc cho rơi hết nước trong đầu em ấy ra.
Sao em ấy có thể nghĩ ra cách làm lạ lùng như vậy chứ?
Tình huống bây giờ nên kết thúc như thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, mặc kệ thế nào cũng không thể để bảo bối của cô chịu ấm ức được.
Sau đó Cố Kiều Niệm nói: "Tất nhiên là Cung Dịch không biết."
Nhưng nửa câu sau cô không nói ra.
Cung Dịch không biết, nhưng tôi biết.
Sau này cho dù mấy người Tư Bắc có phát hiện ra thì cô cũng định nói như vậy.
Nói rõ đầu đuôi.
Cung Dịch vốn là bị bắt cưu mang và giúp đỡ Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn, cô mới là người Tư Hân Nhiễm một lòng muốn đến nhờ vả.
Tư Bắc im lặng vài giây.
"Tôi đã cắt đứt quan hệ với trong nhà."
Cố Kiều Niệm hơi nhíu mi: “Cãi nhau đến mức này luôn à?"
Cô biết Tư Bắc chính là người thừa kế của Sáng Thế Kỷ, năm ngoái mới tuyên bố.
Trong đồng lứa của Sáng Thế Kỷ cũng không chỉ có mình anh ấy là con trai mà còn có các chú nữa.
Rõ ràng anh ấy đã mất rất nhiều công sức mới có thể trở thành người thừa kế của Sáng Thế Kỷ.
"Vì tôi cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa." Giọng Tư Bắc trầm xuống.
"Anh đã nói với Cung Dịch chưa?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Vốn định gặp mặt rồi nói, nhưng… hình như Cung Dịch cũng không muốn tôi đến phim trường.
Có thể cậu ta sợ tôi đưa người nhà họ Tư đến quấy rầy cô." Tư Bắc cười chua xót.
Trước đây, dáng vẻ của Tư Bắc trước mặt Cố Kiều Niệm luôn là một cậu ấm rất có khí phách.
Nhưng bây giờ…
Cho dù cách một chiếc điện thoại, cô cũng có thể cảm giác được cảm giác nặng nở trên người Tư Bắc.
"Chuyện này, tôi sẽ nói cho cậu ấy." Cố Kiều Niệm đáp lời.
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi đã định quay về để tiếp tục tìm cô và em gái tôi." Tư Bắc mỏi mệt nói.
Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua Nguyên Giang Vãn.
Bà ấy cũng đang nhìn cô nhưng cũng không có ý định muốn nhận điện thoại.
Cố Kiều Niệm lên tiếng: "Được."
Cúp máy.
Nguyên Giang Vãn lập tức mở miệng: "Tư Bắc cãi nhau với người nhà gay gắt lắm sao?"
"Anh ấy nói là đoạn tuyệt quan hệ rồi." Cố Kiều Niệm trả lời.
Nguyên Giang Vãn nhíu mày, có thể là vì cảm xúc bỗng nhiên trở nên khẩn trương nên tay cũng hơi run lên.
Cố Kiều Niệm vội vàng đi đến cầm tay bà ấy.
"Tôi… Tôi không sao." Nguyên Giang Vãn lắc đầu.
"Tư Bắc rất lo lắng cô và Hân Nhiễm, giờ anh ấy đang ở trong thị trấn cách đây hơn trăm ki lô mét, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây gặp cô." Cố Kiều Niệm nói.
Nguyên Giang Vãn vừa muốn mở miệng.
"Không được!"
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn qua.
Là Tư Hân Nhiễm vừa ngủ dậy.
Nguyên Giang Vãn nhìn về phía Tư Hân Nhiễm, nhíu mày rồi cúi đầu xuống.
"Tại sao chứ?" Cố Kiều Niệm khó hiểu hỏi.
Tư Hân Nhiễm đi đến.
"Tóm lại, không được là không được."
Cố Kiều Niệm cũng không thể hiểu nổi.
Theo Cung Dịch nói, Tư Bắc cũng vẫn luôn nghĩ cách đi cứu Nguyên Giang Vãn, không phải sao?
"Tư Bắc có vấn đề?" Chu Chu thật cẩn thận hỏi.
"Anh tôi không có vấn đề!" Tư Hân Nhiễm lập tức bao che cho anh trai.
"Thế thì tại sao?" Chu Chu truy vấn.
"Là con bé sợ Tư Kính Vũ phái người đi theo Tư Bắc." Nguyên Giang Vãn đáp lời thay: "Nếu Tư Bắc tới tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ bị người của Tư Kính Vũ phát hiện."
"Chúng tôi không dễ dàng gì mới thoát ra được, cho dù có một phần vạn cũng phải cẩn thận." Khuôn mặt Tư Hân Nhiễm căng thẳng.
"Là tôi suy nghĩ không chu đáo rồi." Cố Kiều Niệm hơi tạm dừng: "Nhưng… Cô Nguyên, đến lúc mọi chuyện ổn hơn cũng phải mất mấy tháng? Nếu hai người vẫn không có tin tức, Tư Bắc sẽ đau khổ đến nhường nào?"
Tư Hân Nhiễm một đường trốn chạy cũng không lo lắng được nhiều như vậy.
Cố Kiều Niệm vừa nói những lời kia, cô ta mới phản ứng lại, bắt đầu bối rối.
"Phải nghĩ ra một cách, vừa có thể lừa được Tư Kính Vũ, vừa có thể để cho Tư Bắc biết hai người vẫn an toàn." Cố Kiều Niệm nói: "Chỉ cần Tư Kính Vũ xác nhận, hai người không ở bên cạnh Tư Bắc, ông ta sẽ không theo dõi Tư Bắc nữa.
Đến lúc đó mấy người có thể đoàn tụ rồi."
Nói xong, trong đầu óc thông minh của Cố