Cung Dịch Biết.
Tính cách của Tư Kính Vũ này, anh cướp đi người ông ta yêu quý nhất, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Nhất định sẽ cho người, vắt hết đầu óc tìm ra nhược điểm của anh.
Bây giờ độ nóng của couple giữa anh và Cố Kiều Niệm cao như thế, sớm muộn gì Tư Kính Vũ cũng sẽ để mắt tới cô.
Nếu sớm muộn gì cũng sẽ bị để ý.
Cung Dịch nghĩ một chút, quyết định mượn việc do Trần Ninh Ninh tìm chỗ chết, tự mình đưa cái tên Cố Kiều Niệm này vào tầm mắt Tư Kính Vũ.
Chờ tới khi Tư Kính Vũ bắt đầu điều tra Cố Kiều Niệm.
Thứ ông ta tra được chỉ là Cố Kiều Niệm chính là vị hôn thê của Lucifer.
Tư Kính Vũ không hề biết Cung Dịch chính là Lucifer.
Bây giờ Tư Kính Vũ đã quá sứt đầu mẻ trán, ông ta cũng sẽ không đến trêu chọc Lucifer.
.
ngôn tình hài
“Có ý gì?” Tư Hân Nhiễm không hiểu.
Mờ mịt nhìn Cung Dịch.
“Không được phép gõ cửa sau nửa đêm, có hiểu không?” Cung Dịch không trả lời, trực tiếp lên tiếng cảnh cáo.
Tư Hân Nhiễm cuống cuồng: “Cũng dễ nói, trước tiên anh nói cho em biết, có ý gì? Tại sao anh phải tự tìm chỗ chết, để cha em để mắt tới Cố Kiều Niệm thế? Anh làm tôi sốt ruột đấy!”
“Sốt ruột sao?” Mặt Cung Dịch không cảm xúc: “Vậy thì ra ngoài nhảy một cái đi.”
Nói xong, Cung Dịch trực tiếp đi thẳng về phòng.
Một mình Tư Hân Nhiễm mờ mịt tại chỗ.
Cô ta lại nhìn nhiệt độ trên điện thoại di động một chút.
Vào lúc này bên ngoài đang đóng băng, anh lại bảo cô ta ra ngoài nhảy một cái sao?
“Đồ không có nhân tính!”
Tư Hân Nhiễm nghiến răng nhìn về phòng Cung Dịch mắng một tiếng.
Sau đó cô ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô ta không biết vì sao Cung Dịch lại làm như thế.
Nhưng… anh cưng chiều Cố Kiều Niệm như thế, hẳn sẽ không hại cô nhỉ?
Nghĩ như thế, Tư Hân Nhiễm cũng không lo lắng nữa.
Có thể không rời khỏi Cố Kiều Niệm và Cung Dịch chắc hẳn sẽ an toàn hơn nhiều khi cô ta tự đưa bản thân mình lẩn trốn ở khắp nơi.
Cung Dịch quay lại phòng ngủ,
Vén chăn nhẹ nhàng nằm xuống giường lại, sau đó lại ôm Cố Kiều Niệm vào lòng mình.
Cố Kiều Niệm mê mê trừng mắt trông như đã tỉnh lại.
Cô nhì Cung Dịch một cái.
Cung Dịch lập tức hôn lên khóe mắt cô: “Không có gì, ngủ đi.”
Cố Kiều Niệm hàm hồ, cũng không biết đang lẩm nhẩm câu gì.
Vô cùng đáng yêu.
Sau đó cô lại chui vào lòng Cung Dịch, tiếp tục ngủ,
Cung Dịch hôn lên gò má và tai của cô.
Bên phía Tư Kính Vũ, trong một thời gian ngắn cũng không cần phải lo lắng.
Nhưng…
Hiện giờ Cung Dịch đang lo lắng một chuyện khác.
Nếu như bên phía Cố Đức Hạo thật sự tìm thấy bộ hài cốt…
Anh nên nói với cô thế nào đây?
*
Tiến độ công việc của đoàn làm phim, đang tiến hành đâu vào đấy.
Không tới mấy ngày đã đến địa điểm quay phim đầu tiên, quay cảnh cuối cùng.
Đó là một trận mưa đêm.
Nhiệt độ ban đêm vốn đã thấp, cộng thêm còn là mưa đêm.
Đối với diễn viên mà nói, có thể tưởng tượng khó đến mức nào.
Có thể sẽ phải chết.
Cố Kiều Niệm đột nhiên đổ bệnh.
Buổi tối trước đó một ngày đột nhiên sốt cao.
Cũng may sáng hôm sau cô có cảnh quay, thế nhưng Cung Dịch lại có hai cảnh.
Cậu không yên tâm, thế nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Kiều Niệm đuổi ra khỏi cửa đi quay phim.
Cố Kiều Niệm uống thuốc, vẫn luôn thấy buồn ngủ.
Lúc nửa tỉnh nửa mê.
Dường như nghe thấy có người đang hát bên tai cô.
Cố Kiều Niệm cảm thấy rất quen tai, cũng không biết đã từng nghe thấy ở đâu.
Cô cố gắng mở mắt ra.
Có một bóng người mờ mờ đang ngồi bên cạnh.
Trong đầu.
Cô lại nghe thấy có một người đang khóc, khóc đứt ruột đứt gan.
Ban đầu cô còn cho rằng đó là mình khi nhìn thấy Cung Dịch chết đi lúc trước.
Nhưng nghe cẩn thận lại thì phát hiện không phải.
“Hiến tế là được rồi đúng không?”
“Thế dùng tôi làm vật hiến tế đi.”
“Chỉ cần có thể để con bé được tự do, vậy cứ lấy mạng của tôi đi.”
“Mẹ…” Cố Kiều Niệm mê mang gọi một tiếng.
“Cô Cố?” Lúc này một tiếng gào kéo Cố Kiều Niệm trở lại trong cơn ảo giác mơ hồ.
Cô cũng thấy rõ người trước mặt.
“Dì Nguyên.”
Cố Kiều Niệm muốn ngồi dậy.
“Đừng động đậy.” Nguyên Giang Vãn ấn cô trở về, vừa cẩn thận đắp kín mền lại cho cô.
Cố Kiều Niệm thật sự không động đậy nữa.
“Nằm mơ thấy mẹ sao?” Nguyên Giang Vãn hỏi.
Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt: “Mẹ?”
“Vừa rồi trong mơ cô gọi tên bà ấy.” Nguyên Giang Vãn nói.
“Thật không?” Cố Kiều Niệm có chút kinh ngạc.
Mẹ trong trí nhớ của cô chỉ có một mình Trương Ngọc