Nghiêm Trình Thành gọi điện thoại đến làm phim, vẫn gọi cho Chu Chu.
Lần này, Tư Bắc đã xử lý sạch sẽ tất cả công việc của anh ấy trong một thế kỷ, Nghiêm Trình Thành thấy anh ấy cả ngày đều ủ dột, lại nảy sinh ý định đưa anh ấy ra ngoài giải sầu.
Thế nhưng bọn họ cũng đã đến rất nhiều nơi trên thế giới, phải là một nơi mới mẻ, thế chắc chắn chính là nơi Cung Dịch và Cố Kiều Niệm đóng phim.
Nghiêm Trình Thành vừa bí mật nói với Cung Dịch, gần đây Tư Bắc rất sa sút, vẫn luôn nói nhớ Cung Dịch.
Ẩn ý là muốn Cung Dịch đồng ý cho bọn họ tới, cũng luôn miệng đảm bảo sau khi đến sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không làm phiền.
Chỉ là anh ấy gọi đến không đúng lúc.
Cố Kiều Niệm vẫn còn mệt, tâm trí của Cung Dịch cũng không thoát được khỏi chuyện này.
Đừng nói Tư Bắc nhớ anh, cho dù Tư Bắc vì anh mà bệnh tương tư, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Cung Dịch cũng không để ý.
“Cậu tìm Chu Chu đi, cô ấy sẽ sắp xếp.”
Sau khi để lại những lời này, Cung Dịch cũng không nghe điện thoại của Nghiêm Trình Thành nữa.
Nghiêm Trình Thành vui vẻ gọi cho Chu Chu.
Chu Chu cũng sợ anh ấy, cộng thêm cô ấy cũng rất lo lắng việc Cố Kiều Niệm bị bệnh.
“Nếu cậu chủ Cung đồng ý, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, nhưng gần đâu Kiều Niệm đang bị bệnh, đoàn làm phim đang cho chị ấy nghỉ ngơi, để chị ấy tịnh dưỡng.
Phiền tổng giám đốc Nghiêm và anh Tư hai… à không, vẫn là ba ngày đi, ba ngày nữa rồi tới.
Tôi sẽ cho người đón hai anh.”
Nói xong,
Chu Chu lập tức cúp máy.
Nghiêm Trình Thành thành thật vui vẻ, còn định nói đôi câu với Chu Chu, vừa mới há miệng bên kia đã cúp máy.
Nghiêm Trình Thành: “…”
Dường như cô ấy rất chê anh ấy? Tại sao thế? Lần trước cùng nướng nguyên con dê, bầu không khí tốt biết bao?
“Không đúng…”
Nghiêm Trình Thành phản ứng chậm nửa nhịp.
Tư Bắc nhìn về phía anh ấy, lúc này mới mấy ngày, Tư Bắc đã gầy đi, ánh mắt cũng có hơi lõm xuống.
Mắt thường có thể nhìn thấy được sự suy sụp của anh ấy.
“Được rồi, Cung Dịch không cho tới đương nhiên cũng có lý do của cậu ấy, cậu đừng ép buộc cậu ấy.”
Tư Bắc còn tưởng rằng bên phía Cung Dịch từ chối.
“Không có, Cung Dịch đồng ý.” Nghiêm Trình Thành nói.
“Thế vẻ mặt cậu là sao đấy?” Tư Bắc nhíu mày.
“Kiều Niệm bị bệnh! Chẳng trách trong lòng Cung Dịch lại không bình tĩnh, nói hai câu đã lập tức cúp máy! Cũng không hỏi thăm cậu một câu! Tiêu rồi tiêu rồi! Kiều Niệm nổi tiếng chuyên nghiệp, nếu không phải bị bệnh không đứng dậy nổi, cô ấy cũng sẽ không xin nghỉ!”
Tư Bắc lập tức đứng dậy: “Đi, đến sân bay.”
“Được rồi! Cũng may hành lý lần trước đều mang theo, có thể tiết kiệm được thời gian sắp xếp hành lý.”
Đúng thế.
Nghiêm Trình Thành chọn cách không để ý đến, Chu Chu bảo anh ấy mấy ngày nữa hãy sang.
Gọi người giúp việc, đặt một đống vali lên xe, chạy thẳng tới sân bay.
Nhưng vận may của bọn họ không tốt lắm, đến sân bay trước tiên bị hàng không quản chế, thêm nữa bên phía Thành Đô có sương mù, lại bị hoãn thời gian bay.
Cho đến rạng sáng, hai người này mới ngồi lên máy bay đến Thành Đô.
Sau khi đáp xuống, cả hai tiến lại gần tài xế để hỏi thăm.
Từ Thành Đô tới bối cảnh quay phim, còn hơn tám giờ đi xe.
Trên thực tế, bởi vì sương mù, thời gian thực tế chắc chắn không chỉ có tám tiếng.
Thế nhưng Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành cũng rất lo lắng cho Cố Kiều Niệm, giống như cho dù có thế nào cũng không cản bước chân họ.
Hai người dứt khoát gọi xe, chạy thẳng tới chỗ của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Lúc này.
Hai người họ vẫn hoàn toàn chưa biết.
Thứ chờ đợi họ là thứ đáng sợ và ngạc nhiên mừng rỡ gì.
*
Địa điểm quay phim là ở trong núi.
Chỗ ở mới của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch là do Cung Dịch bảo người xây tạm, kết cấu làm bằng thép nhẹ, vật liệu cách nhiệt được thiết lập trong ngoài.
Màu sắc tường cơ bản có thể dung hoà với cảnh vật ở xung quanh.
Tính ẩn nấp cực kỳ tốt.
Xe của Cung Dịch đến vào khoảng năm sáu giờ sáng.
Ban đêm sương mù dày đặc, Cố Kiều Niệm vẫn còn ở trên xe, anh lái xe không nhanh, an toàn là trên hết.
Nguyên Giang Vãn thức dậy cũng sớm.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi, theo bản năng hơi khẩn trương một chút, đứng nấp sau cửa sổ dưới phòng khách nhìn ra ngoài.
Sau khi thấy Cung Dịch ở vị trí tài xế, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Cung Dịch xuống xe,