Nghiêm Trình Thành và Tư Hân Nhiễm đánh nhau cũng không phải chuyện lạ gì.
Có đôi khi hai người cãi nhau rung trời trước mặt Cung Dịch, Cung Dịch cũng chán không muốn nhìn thẳng hai người bọn họ nữa.
Hôm nay thì ngược lại.
Vì để lấy lòng cục cưng của mình, anh phải làm người phân xử.
Tư Hân Nhiễm nhìn Cung Dịch, giống như đang nhìn một kẻ phản bội.
“Làm phiền em rồi.
” Cố Kiều Niệm cười híp mắt nói.
Cung Dịch cũng cười cười: “Chỉ là tiện tay mà thôi, chị đi nhanh đi, về sớm một chút, trong kịch bản có vài chỗ em không hiểu, còn chờ chị về dạy.
”
“Được rồi.
”
Sau đó Cố Kiều Niệm rời đi.
Chu Chu đi bên cạnh cô, tấm tắc cảm khái: “Hai người các em, ngày nào cũng phát đường nhiều thêm chút nữa, chắc chị chẳng cần ăn cơm đâu! Từ nay về sau cứ ăn cơm chó là no thôi!”
“Vậy thì tốt rồi, tiết kiệm được một khẩu phần lương thực.
” Cố Kiều Niệm nhàn nhã nói tiếp lời.
Chu Chu: “…”
Hai người tới bệnh viện ở trấn trên, vừa lúc gặp được trợ lý đang chuẩn bị thủ tục cho thầy Triệu.
“Cô Cố, sao cô lại tới đây?”
Đối phương nhìn thấy Cố Kiều Niệm thì rất kinh ngạc.
Có lẽ là trợ lý quá sợ hãi, hai mắt sưng vù lên vì khóc nhiều.
“Thầy thế nào rồi?” Cố Kiều Niệm ôn hòa hỏi.
“Còn đang hôn mê.
” Trợ lý lau nước mắt: “Đều do tôi không tốt, đưa cho thầy ấy ăn nhầm khoai tây đã nảy mầm, cô Cố, nếu bây giờ thầy ấy thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao bây giờ!”
“Đừng lo lắng.
” Cố Kiều Niệm trấn an: “Máy bay về thủ đô đã được sắp xếp xong xuôi hết chưa? Bệnh viện bên đó thì sao?”
“Tất cả đã được chuẩn bị xong, chỉ là người ta nói thầy cũng lớn tuổi rồi, bây giờ còn hôn mê… Quãng đường này sợ là cũng nguy hiểm.
”
Chu Chu cau mày.
Khoai tây nảy mầm là có độc, từ nhỏ cô ấy đã biết điều này.
Ở chỗ cô ấy, một số gia đình còn coi món khoai tây nảy mầm này như đồ ăn chính.
Lúc còn nhỏ cô ấy đã nghe nói, có mấy nhà vì ăn khoai tây nảy mầm mà chết mất sáu người, lớn nhất là ông cụ của nhà đó và đứa cháu trai.
Một lát sau, Cố Kiều Niệm đã nhìn thấy thầy Triệu đang hôn mê, trông