Trên hành lang của câu lạc bộ, ánh sáng mù mờ, thảm đỏ trải dài phía trước như thể không có điểm cuối.
“Cố Kiều Niệm!!!”
Âm thanh thảm thiết của Cố Thiến Thiến vang lên ngay sau lưng cô.
Sau đó là tiếng đóng cửa.
Câu lạc bộ này là nơi tụ tập của những kẻ có tiền.
Để mang đến trải nghiệm tốt hơn cho bọn họ, các phòng trong câu lạc bộ đều được cách âm rất tốt.
“Kiều Niệm…”
Chu Chu thấy Cố Kiều Niệm đi thẳng về phía trước, mặt không chút cảm xúc, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi, bèn khẽ gọi cô.
“Đừng hỏi chị tại sao.
”
Cố Kiều Niệm vẫn nhìn về phía trước.
Sâu dưới đáy mắt là sự thờ ơ và kiên quyết.
Kiếp trước, cho đến ngày cô chết, 25 năm cuộc đời, dù gặp phải ác ý như thế nào, cô vẫn luôn tự nhủ mình phải sống lương thiện và khoan dung với người khác.
Nhưng……
Ông trời đã dạy cho cô.
Lòng tốt ngu ngốc và sự khoan dung phải trả giá bằng chính mình là thứ vô dụng nhất.
Đây là lần đầu tiên cô đuổi cùng gϊếŧ tận.
Có lẽ… cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
Cô sẽ không để hận thù nuốt chửng.
Nhưng nếu có người gây sự, dẫm đạp cô, cô cũng sẽ không nhân từ nhẹ tay.
“Cứu với!”
Ngay khi Cố Kiều Niệm sắp đến lối vào thang máy.
Tiếng hét thảm thiết chói tai của một người phụ nữ vang lên từ phía sau.
Cố Kiều Niệm quay đầu lại theo bản năng.
Cô thấy trong một căn phòng riêng phía sau cô, một người phụ nữ đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chạy ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa đã bị một người đàn ông cởi trần chạy theo từ trong phòng ra túm tóc lôi về.
“Cứu tôi… Cứu tôi với…”
Người phụ nữ nhìn thấy Cố Kiều Niệm, cô ta tuyệt vọng nhìn cô và hét lên thảm thiết.
“Lão Tiền, ông có được không đấy, ông chơi kiểu gì mà cô ta còn có thể chạy được thế hả?”
Khoảnh khắc cánh cửa phòng riêng đóng lại, bên trong còn truyền ra tiếng nói của người đàn ông khác, cùng với tiếng cười của ít nhất ba người.
Sau khi cánh cửa đóng lại, tiếng khóc của người phụ nữ và tiếng cười của mấy gã đàn ông đồng thời biến mất.
Mặt Cố Kiều Niệm trắng bệch, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Vừa rồi trong phòng phát ra một giọng nói rất quen tai.
Cố Đức Hạo cũng bán cô cho kẻ đó!
“Kiều Kiều, chúng ta đi thôi.
” Vẻ mặt của Chu Chu cũng vô cùng tệ, nhưng cô biết bọn họ không thể lo được những chuyện này.
Cố Kiều Niệm cũng hiểu rất rõ.
Dù báo cảnh sát, đợi đến khi cảnh sát tới được tầng VIP, người trong câu lạc bộ cũng đã giải quyết chỗ này xong lâu rồi, tuyệt đối sẽ không để lại một dấu vết nào.
Cô không chỉ không cứu được người phụ nữ kia mà còn tự chuốc lấy phiền phức cho mình.
“Ừ.
”
Cố Kiều Niệm và Chu Chu cùng nhau đi vào thang máy.
Chu Chu bây giờ vẫn chưa trải qua bất kỳ chuyện gì, một nơi như này đối với cô ấy chắc chắn chẳng khác nào địa ngục.
Cô thật sự rất sợ.
Chỉ muốn đưa Cố Kiều Niệm chạy thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Ting.
Thang máy đã đến.
Chu Chu lập tức bước vào.
Nhưng sau khi cô ấy bước vào thang máy, quay đầu lại, cô thấy Cố Kiều Niệm vẫn đang đứng đó.
“Kiều Kiều, đi thôi!” Chu Chu sốt ruột thúc giục.
“Chị trở về không phải để sống thế này.
” Cố Kiều Niệm nhìn Chu Chu, cô nói một câu mà Chu Chu hoàn toàn không hiểu gì cả.
Chu Chu còn chưa kịp phản ứng lại.
Cố Kiều Niệm đột nhiên quay lại, ánh mắt kiên định đi thẳng đến hộp báo cháy đối diện thang máy.
“Kiều Kiều!”
Chu Chu nổi da gà, lập tức lao ra khỏi thang máy.
“Choang!”
Trước khi Chu Chu chạy đến nơi, Cố Kiều Niệm đã cầm bình cứu hỏa lên, đập vỡ kính của hộp báo cháy.
Chu Chu: “…”
Trước đây cô nghĩ rằng ân nhân của mình là vì sao trên bầu trời.
Sau đó, cô lại cảm thấy ân nhân của mình vừa yếu đuối, đáng thương lại vừa bơ vơ.
Sau đó nữa, cô cảm thấy ân nhân của mình là người vô cùng khôn khéo trong việc bày mưu tính kế.
Nhưng đến giờ phút này.
Cô đã xoá bỏ mọi cảm giác ban đầu trong tâm trí.
Cố Kiều Niệm là một kẻ chuyên gây rắc rối!
Cố Kiều Niệm đập vỡ hộp báo động, sau đó cô không hề do dự sập chuông báo cháy của cả tòa nhà.
Ở những nơi như câu lạc bộ, kiểu gì vấn đề phòng cháy chữa cháy cũng có vài thiếu sót.
Cố Kiều Niệm không biết những nơi khác thế nào.
Nhưng vì khách đến câu lạc bộ này đều là quan chức cấp cao và những kẻ lắm tiền nhiều của nên ông chủ ở đây rất thận trọng.
Ngay sau khi chuông báo cháy vang lên, mọi phòng riêng đều sẽ bắt đầu phun nước từ trần nhà xuống.
Chuông báo cháy vừa vang lên, cảnh tượng hỗn loạn đã xảy ra.
“Cháy rồi! Chạy đi! Cháy rồi!”
Mặc dù đang là ban ngày.
Nhưng lúc này vẫn còn sớm, một số người vui vẻ cả đêm, bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng.
Mọi người quần áo xộc xệch, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.
Một khi câu lạc bộ báo động cháy, thang máy sẽ tự động dừng chạy để tránh việc khách hàng bị kẹt trong thang máy.
“Mọi người đừng hoảng sợ, đi thang thoát hiểm xuống!” Cố Kiều Niệm mở cửa thang thoát hiểm, giục mọi người xuống tầng dưới.
Tất cả mọi người đều đã hoảng loạn, bọn họ không