Trong khoảnh khắc, Cố Kiều Niệm tưởng như mình bị ảo thính.
Sao anh ta có thể nhận ra mình?
Không thể nào!
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi sinh ra hoài nghi với bản thân, Cố Kiều Niệm lập tức lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách giữa mình với Cung Dịch.
“Dĩ nhiên là không thể!”
Cố Kiều Niệm bình tĩnh đáp.
May mà cô là một diễn viên, dù rốt cuộc bảo bối Kim Cương muốn làm gì cũng tuyệt đối không được thừa nhận.
“Thật sao?” Cung Dịch nhìn cô, đáy mắt và khoé miệng mang theo ý cười khó lường.
Tim Cố Kiều Niệm đập thình thịch.
Cầu xin các vị tiên nhân thần phật, cầu cho Cung Dịch mau im miệng rồi lượn đi!
Đừng có ở đây thảo luận với cô chuyện cố vấn có thể ngủ với thực tập sinh không nữa!
“Cung Dịch, bạn cũng hoàn thành cuộc phỏng vấn rồi à?”
Lúc này, Hứa Hi Nghiên không biết từ đâu xuất hiện.
Cô ta bước thẳng đến chỗ Cung Dịch, dáng vẻ như rất thân quen với Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm thề với trời.
Dù lúc trước cô chán ghét với Hứa Hi Nghiên bao nhiêu thì lúc này đối với cô, Hứa Hi Nghiên cũng là người dễ thương nhất trên thế giới!
“Ừ.
” Cung Dịch thờ ơ đáp, rồi lại nhìn Cố Kiều Niệm, “Cảm ơn câu trả lời kiên nhẫn của PD, lần sau có gì không hiểu, tôi sẽ tìm cô tiếp.
”
Cung Dịch nói xong thì rời đi.
Vì câu nói lần sau không hiểu sẽ tiếp tục tìm mình của anh ta, tim Cố Kiều Niệm giật thon thót.
Vấn đề không hiểu lần này là cố vấn có thể ngủ với thực tập sinh không? Lần sau anh ta còn muốn hỏi đến vấn đề kinh hãi nào nữa chứ?
“Cố Kiều Niệm, chị được lắm.
”
Giọng nói của Hứa Hi Nghiên kéo Cố Kiều Niệm ra khỏi cơn hoảng loạn.
Cố Kiều Niệm nhìn cô: “Cô lại muốn nói nhảm cái gì?”
“Đừng tưởng tôi không nhìn ra, cô coi trọng Cung Dịch rồi đúng chứ?” Hứa Hi Nghiên chế nhạo, “Chị cũng rất được đấy, cậu ấy mới 19 tuổi, chị thì tận 23 tuổi rồi? Có cái từ, nói thế nào ấy nhỉ? Trâu già gặm cỏ non? Không hợp đâu, bỏ qua cho cậu em trai nhỏ đi.
”
"Cô Hứa, tháng tám tới Kiều Kiều mới tròn 23.
”
Lúc này Chu Chu đã trở lại.
Vừa đi tới đã thấy Hứa Hi Nghiên ngứa miệng.
“Hơn một tháng thôi, có quan trọng không?” Hứa Hi Nghiên cười nhạo nói.
"Cô Hứa, tôi không hiểu, dù là bài bôi đen do cô sắp đặt hay những gì cô vừa nói thì đều nhằm vào tuổi 23, sao? Cô không sống đến 23 tuổi hay gì?” Chu Chu cười mỉm nói.
Nụ cười tự mãn trên mặt Hứa Hi Nghiên lập tức cứng đờ.
Mặc dù girlgroup trước kia của Hứa Hi Nghiên khá nổi tiếng nhưng thần tượng sân khấu không phải chuyện gì quá lớn lao trong làng giải trí.
Còn Cố Kiều Niệm thì sao?
Khi cô ta mới mười mấy tuổi đã đóng phim của đạo diễn lớn, số lượng tác phẩm xuất sắc dùng hai bàn tay không đếm hết được.
Thứ duy nhất bản thân có thể cạnh tranh với cô ta chính là tuổi tác.
“Cố Kiều Niệm, chị dạy dỗ người đại diện của mình như thế đấy à?” Hứa Hi Nghiên nghiến răng hỏi.
"Một người trưởng thành như tôi cần chị ấy dạy dỗ sao? Cô Hứa Hi Nghiên, sau này, khi cô muốn mở miệng nói gì đó thì làm ơn động não đi, cô nghĩ mình còn nhỏ chắc? Cũng đã 21 rồi còn gì?” Chu Chu mặt vô cảm tiếp tục đâm chọc.
Cô ấy đã chịu đựng Hứa Hi Nghiên đủ lâu rồi.
Sao có thể để Hứa Hi Nghiên bắt nạt Cố Kiều Niệm trước mặt cô ấy nữa?
“Cô!”
Hứa Hi Nghiên giận dữ.
Không muốn nghe thêm lời nào nữa, cô ta giơ tay tát về phía Chu Chu.
Chu Chu hiện tại vẫn là người mới trong giới giải trí.
Việc trước đây làm đều là công việc chạy vặt, sao biết được một vài nghệ sĩ trong giới giải trí hung hăng đến mức nào.
Ví dụ, cô ấy chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng Hứa Hi Nghiên lại dám giơ tay đánh mình.
Đúng lúc cô nghĩ hôm nay mình không thể tránh được cái tát này.
Cố Kiều Niệm một phát bắt lấy cổ tay Hứa Hi Nghiên.
Thật trùng hợp, bàn tay này lại là bàn tay bị Cố Kiều Niệm đập trên bệ đá cẩm thạch lúc chiều.
“Á!”
Hứa Hi Nghiên đau đớn kêu lên.
Cố Kiều Niệm không buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Hi Nghiên, trên tay càng siết chặt hơn.
Như muốn bóp gãy cổ tay Hứa Hi Nghiên.
“Kiều Kiều, đừng làm thế, phạm sai lầm vì loại người này …” Chu Chu sợ bị người khác nhìn thấy rồi đổi trắng thay đen viết tin bôi nhọ Cố Kiều Niệm, lập tức muốn kéo tay Cố Kiều Niệm ra khỏi cổ tay Hứa Hi Nghiên.
“Hứa Hi Nghiên, xem ra những lời tôi nói với cô buổi chiều, cô đều không hiểu đúng không.
” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói từng chữ một.
Hứa Hi Nghiên lập tức ngừng giãy dụa.
Cô ta ngước mắt nhìn Cố Kiều Niệm: “Là do người đại diện của chị gây sự với tôi trước!”
Cố Kiều Niệm thờ ơ nói: "Móc váy của tôi vào vết sứt ở bàn cố vấn cũng là người đại diện của tôi dạy cô à?”
Hứa Hi Nghiên sửng sốt trong giây lát: "Chị nói cái gì vậy? Tôi móc váy của chị vào vết sứt lúc nào? Rõ ràng là tự chị