Tư Bắc nhìn Cố Kiều Niệm lái xe đi.
Sau đó Tư Bắc nhìn Cung Dịch: “Tức giận à?”
“Không có.
” Giọng Cung Dịch lạnh lùng: “Cậu tới làm gì?"
“Có cái này cần cậu ký tên.
” Tư Bắc thò người tìm ở trong xe, rồi lấy tập tài liệu đưa cho Cung Dịch.
Cung Dịch cầm lấy nhìn, anh không nói một lời mà cúi đầu nhanh chóng ký tên.
Biểu tình kia của anh là không muốn nhiều lời với Tư Bắc.
Chờ anh ký xong, Cung Dịch trực tiếp đập hợp đồng tới trước ngực Tư Bắc: “Sau này gửi hợp đồng điện tử là được.
”
Nói bóng gió.
Sau này cậu đừng xuất hiện nữa.
“Được!” Tư Bắc nín cười.
Cung Dịch vừa lạnh nhạt nhìn Tư Bắc, vừa liếc nhìn danh thiếp gai mắt trong tay anh ấy: “Sảng khoái trao đổi danh thiếp như vậy à.
Sao vậy? Cậu cũng muốn à?”
“Lịch sự, chỉ đơn giản là lịch sự thôi.
” Tư Bắc dừng lại một chút: “Cậu… Cũng muốn?"
Câu này rất linh nghiệm.
Cung Dịch: “…”
Tư Bắc cười ha ha hai tiếng, rồi vội vã đưa danh thiếp cho Cung Dịch: “Cho cậu! Anh đây cho cậu còn không được sao?”
“Nhàm chán.
”
Cung Dịch lạnh lùng bỏ lại một câu, anh cũng không muốn danh thiếp của Chu Chu, xoay người rời đi.
Tư Bắc khoanh tay, nín cười sờ cằm của mình.
Nói như thế nào đây?
Mặc dù Cố Kiều Niệm làm cho người ta không thích.
Nhưng có thể khiến cho Cung Dịch trông hơi giống con người thì cũng coi như có công đức.
Nhìn Cung Dịch vào trong thang máy.
Tư Bắc mới mở cửa xe ra và lên xe.
Lái xe chạy trước, Tư Bắc nhìn tấm danh thiếp kia, anh ấy khinh miệt nhướng mày, sau đó tiện tay ném vào trong thùng rác của xe tải nhỏ.
Tư Bắc khinh thường liên lạc với Cố Kiều Niệm.
Dù sao Tư Bắc cũng cho danh thiếp rồi, anh ấy sẽ chờ xem Cố Kiều Niệm muốn xướng trò gì.
“Kiều Kiều, chị làm gì vậy!”
Chu Chu đau lòng cầm hai mảnh danh thiếp bị Cố Kiều Niệm xé.
Rồi Chu Chu lại vội vàng lấy điện thoại di động lưu dãy số trên danh thiếp.
“Gái ơi, em mở mắt ra nhìn thân phận đi.
” Cố Kiều Niệm uống nước.
Lửa giận trong lòng cô bừng bừng.
Một ly nước trôi xuống, đã hoàn toàn tưới tắt.
Lúc này, Chu Chu mới vô thức nhìn những chỗ ngoài dãy số.
Sau đó, hai mảnh danh thiếp trong lòng bàn tay cô ấy tựa hồ trở nên bỏng tay.
“Cái anh đẹp trai kia là người gia tộc Sáng Thể Kỷ?” Vẻ mặt Chu Chu đầy kinh ngạc.
“Ừm.
” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Chu Chu gục đầu xuống: “Không nghĩ tới anh ấy còn trẻ mà đã là đại gia, đại gia đó là cha của vòng giải trí thì sao lại lăn lộn trong vòng giải trí chứ?”
Chu Chu oan ức nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Có phải em lại hưng phấn quá không?”
“Đổi người khác đi.
”
Cố Kiều Niệm lại uống một hớp nước lớn.
“Nhưng… Cung Dịch cũng không có bối cảnh gia đình gì, làm sao lại quen biết đại gia chứ?” Chu Chu lầm bầm nói.
Cố Kiều Niệm nghe vậy, thiếu chút nữa cô bị sặc nước.
“Em làm xong thương vụ kinh doanh tiếp theo chưa? Em còn có thời gian để lo lắng cho người khác à?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Chu Chu nghe vậy, cô ấy ngồi thẳng người lên.
“Sáng ngày mai có hẹn với hai bên, sau khi đàm phán xong tiền và nghĩa vụ thì có thể ký hợp đồng.
”
“Vất vả cho em rồi.
”
Cố Kiều Niệm thành công dời lực chú ý của Chu Chu.
Buổi tối của giữa hè.
Thời tiết thay đổi rất nhiều.
Xe chạy không được bao lâu, trời đã mưa to không báo trước.
Cố Kiều Niệm nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đối với chuyện Cung Dịch, cô có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhưng trừ trăm mối cảm xúc ngổn ngang ra, thì giống như cô cũng không thể làm cái gì.
Cuộc sống của cá nhân, sự lựa chọn của cá nhân mỗi người.
Trước mắt cô vừa đi ra khỏi vũng bùn, không có biện pháp kéo ai lên.
Bởi vì sự đau khổ của đời trước.
Đời này, Cố Kiều Niệm muốn mỗi một bước cũng phải nằm trong kế hoạch của mình.
Không thiên vị, vững vàng đi lên như diều gặp gió.
Mà Cung Dịch là sự nguy hiểm.
Cố Kiều Niệm biết rõ, anh sẽ phá hỏng sự ổn định của cô.
Cho nên… Cô sẽ không đi tìm phiền toái cho mình.
Nếu đối phương là trùm tài chính tuyệt đối.
Như vậy thì nhất định là vô cùng có trợ lực đối với con đường tương lai của Cung Dịch.
Suy nghĩ một chút.
Có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.
“Gần đây sao doanh nhân giàu có bản xứ ngã ngựa nhiều nư vậy?”
Chu Chu liếc nhìn thời gian thật của tin tức, lại thấy một doanh nhân giàu có bị tuồn tin tai tiếng khó coi ra.
Cố Kiều Niệm ghé mắt nhìn.
Từ Lâm cố gắng làm việc cả ngày lẫn đêm ở nước ngoài.
Các doanh nhân giàu có tốn sức kéo lưới lớn lên để bảo vệ nhau, rốt cuộc một vết thương cũng bị cắt ra.
Chỗ cắt này còn ngày càng khuếch trương.
“Cái này gọi là ác giả ác báo.
” Cố Kiều