Khoảng cách rất gần.
Đây là phản ứng đầu tiên còn sót lại trong nhận thức của Khương Chi Chi.
Gần đến nỗi… cô còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người của người đàn ông, hơi chát, nhưng không ngờ lại khiến người ta dễ dàng chấp nhận.
Ngước mắt lên, đụng phải một đôi con ngươi đen sâu thẳm không dò tới đáy.
Ngũ quan tinh tế gần như yêu nghiệt, khí chất lạnh lùng sắc bén…
Trái tim không tự chủ được mà run lên, cô khẽ rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt không thể nhìn thấu kia, thuận miệng cười một tiếng: “Tất nhiên tưởng rằng cậu hai có tính cách lạnh lùng, không ngờ cũng biết đùa với người khác.”
Đáy mắt bao phủ một lớp sương mỏng manh, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc thực sự của cô.
Người đàn ông hơi nhíu mày, đáy mắt có chút sáng âm u xẹt qua.
Đúng lúc này, khóa cửa xe cũng được mở ra, Khương Chi Chi nhân cơ hội đó mà xuống xe, xách túi lên rồi nói với người đàn ông vẫn ngồi ở trên ghế lái: “Cũng không còn sớm nữa, cậu hai ngủ ngon nhé.”
Giây phút đóng cửa kia, cô khẽ thở phào một hơi.
Sau khi trở về phòng rửa mặt qua loa xong, Khương Chi Chi bèn chui vào trong ổ chăn mềm mại, khoảnh khắc tắt đèn đi, trong đầu lại hiện lên một số đoạn ngắn vụn vặt một lần nữa.
Lúc nãy khi ở trong xe, ánh mắt sâu lắng như biển của người đàn ông kia tựa như giờ phút này vẫn còn đang nhìn cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Nhắm mắt lại, trằn trọc trở mình, Khương Chi Chi không thể không thừa nhận, quả thật Nguyên Cận Mặc là một người đàn ông ưu tú.
Gia đình xuất sắc, thủ đoạn quyết đoán, quản lý tập đoàn Nguyên Thị lớn như vậy nhưng lại chưa từng xuất hiện một chút sai lầm nào, mặt cũng đẹp trai.
Bị một người đàn ông như vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm, thật sự sẽ có một loại ảo giác… được yêu thích.
Có điều cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Lắc đầu, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười cong cong, liếc nhìn lịch trên tường, đáy lòng nhộn nhạo dần dần ổn định lại.
Chỉ còn không đến ba trăm ngày… cô không thể suy nghĩ lung tung nữa.
Đàn ông như vậy, cô không thể, cũng không muốn trêu chọc.
Bên ngoài biệt thự.
Cho đến khi ánh đỏ trên tay phải tắt hoàn toàn, Nguyên Cận Mặc mới thong thả đi vào nhà, lên tầng ba.
Căn phòng bên cạnh đã tắt đèn, hiển nhiên là chủ của căn phòng đã sớm lặng lẽ đi ngủ.
Mắt người đàn ông lóe một cái, trực tiếp đi vào phòng sách.
Trong phòng, Nguyên Nhất đã kính cẩn chờ đợi hồi lâu, trong tay đang cầm phương án hợp tác với G.M, vừa thấy Nguyên Cận Mặc vào phòng đã lập tức đưa lên.
“Cậu hai, người bên G.M báo rằng muốn hẹn tổ chức hội nghị online, muốn bàn bạc lại vấn đề giá cả…”
“Bảo bọn họ là điều kiện mà Nguyên Thị đưa ra sẽ không thay đổi.”
Nguyên Cận Mặc lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt tàn nhẫn, đốt ngón tay phải hững hờ gõ lên mặt bàn.
Điều kiện Nguyên Thị đưa ra đã đủ hậu hĩnh rồi.
Nguyên Nhất thấy vậy thì trong lòng đã hiểu rõ: “Vâng, bây giờ tôi sẽ đi trả lời.”
Nhưng bước chân vừa đi tới cửa phòng sách lại đột nhiên vòng trở lại, móc một phần tài liệu từ trong lòng ra, cung kính đưa tới: “Cậu hai, theo như lời dặn dò của anh, đã điều tra tất cả những người tên là ‘Hề Hàn’ ở Thành Đô, những tên đồng âm khác như ‘Tập Hàn’, ‘Tịch Hàm’… các tên tương tự có tổng công 438 người, tạm thời chưa phát hiện trong số bọn họ từng có qua lại với mợ chủ.”
“Ừ, cậu có thể đi ra rồi.”
Sau một hồi lâu, Nguyên Cận Mặc thản nhiên dặn dò, Nguyên Nhất cũng không dám ở lại lâu, im lặng đóng cửa lại.
“Lạch cạch.”
Cửa khóa lại, trong phòng sách rộng lớn chỉ còn lại một mình Nguyên Cận Mặc.
Không có qua lại…
Ánh mắt tùy ý dừng trên tài liệu được xếp trên bàn, lúc nãy ấn đường nhíu chặt đã hơi buông lỏng, vẻ mặt lạnh lùng có thêm một tầng khiến người ta không hiểu thấu.
Vậy nên, người tên là “Hề Hàn” được cô lẩm bẩm trong miệng… rốt cuộc là ai?
Sáu giờ rưỡi sáng, Khương Chi Chi thức dậy đúng giờ, miễn cưỡng ngáp một cái, thay quần áo thể thao như trước kia, đi ra ngoài chuẩn bị chạy bộ buổi sáng mỗi ngày.
Nhưng không ngờ mới sáng sớm đã gặp người ở trong phòng khách.
Tầng dưới cùng, trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, Nguyễn Lam mặc một bộ sườn xám, ở giữa ống tay áo thêu đầy ngọc trai quý giá, trông cả người vừa tao nhã lại sang trọng.
Khi nhìn thấy Khương Chi Chi đi ra từ trong phòng khách ở tầng ba, đặt tách trà xanh trong tay xuống, ấn đường của Nguyễn Lam nhíu một cái.
Từ khi chuyển vào đến bây giờ đã qua hai tháng rồi, thế mà vẫn chia phòng để ngủ…
Vô tình nhớ tới chuyện lúc trước Khương Chi Chi quả quyết từ chối sinh con, tâm trạng lại kém hơn một chút.
“… Bà chủ.”
Tuy rằng Khương Chi Chi hơi bất ngờ khi thấy Nguyễn Lam xuất hiện, nhưng chỉ nghĩ rằng đối phương đến tìm Nguyên Cận Mặc.
Sau khi lên tiếng chào hỏi qua loa bèn chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ, đột nhiên bị gọi lại.
Ở sau lưng, Nguyễn Lam cau mày, vẻ mặt không tán thành: “Nhìn trang phục của cô mà xem, có dáng vẻ của con gái nhà quyền quý chút nào không.”
?
Cúi đầu liếc nhìn quần áo thể thao mỏng nhẹ thoải mái trên người mình, Khương Chi Chi cảm thấy hơi buồn cười: “Tôi đi chạy bộ tập luyện buổi sáng chứ không phải đi trình diễn thời trang.”
Chẳng lẽ lại để cô mặc váy mang giày cao gót? Đây là muốn mạng của cô thì có.
“Đừng quên, thân phận của cô bây giờ là vợ của Cận Mặc, mọi hành động đều đại diện cho mặt mũi của người nhà họ Nguyên.”
Nguyễn Lam khẽ nhấp một ngụm trà, mặt mày lạnh nhạt: “Tôi không cần biết trước kia cô có tính cách thế nào, nhưng sau khi kết hôn nhất định phải kiềm chế lại cho tôi.”
“Có chuyện gì chi bằng bà chủ cứ nói thẳng.”
Nghe thấy giọng điệu ám chỉ kia, đôi mắt của Khương Chi Chi trở nên lạnh lẽo.
“Nếu như đã lấy chồng thì nên ngoan ngoãn giúp đỡ chồng mình, thực hiện trách nhiệm của một người vợ.”
Nguyễn Lam nhìn Khương Chi Chi với ánh mắt nặng nề, trong giọng điệu có sự trách cứ: “Cô không muốn sinh con thì cũng thôi, còn chạy khắp nơi chơi đùa.
Nếu những tin tức này bị truyền ra ngoài thì danh dự của nhà họ Nguyên sẽ bị liên lụy và tổn hại theo, đây là hậu quả mà cô không gánh vác nổi.”
“Sau này bớt đi những nơi như quán bar, không phải nơi đứng đắn mà con gái nên đến.”
Quán bar?
Ánh mắt lóe lên, Khương Chi Chi lập tức bắt được trọng điểm: “Có người nói với bà rằng đêm qua tôi đi chơi ở Cửu Trùng Thiên?”
Bảo sao đột nhiên Nguyễn Lam lại tới… hóa ra là đến hỏi tội!
Đáy lòng cười lạnh.
Cũng không biết là do ai tố cáo… nhất định người đứng đằng sau đang chờ xem chuyện cười của cô mà!
Đáng tiếc, tính lầm rồi!
“Đêm qua là con bảo cô ấy đến Cửu Trùng Thiên chờ con.”
Bỗng nhiên trên tầng truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh lùng, Nguyên Cận Mặc thong thả đi xuống, sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt âm u: “Mẹ, tiếp theo là muốn giảng giải lý lẽ với con đấy à?”
“Cận Mặc, con…”
Nguyễn Lam không ngờ Nguyên Cận Mặc sẽ dậy sớm như vậy, sắc mặt ngượng ngập, lại nghe thấy lời của anh, lần này hoàn toàn nói không ra lời.
“Không có lệnh của con, bất kỳ ai cũng không thể đi vào biệt thự.”
Nguyên Cận Mặc không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Nguyễn Lam: “Xem ra gần đây trí nhớ của mẹ không tốt lắm.”
“Cận Mặc, mẹ là mẹ của con!”
Nguyễn Lam chấn động, trên mặt Nguyên Cận Mặc vẫn không có quá nhiều phản ứng, ánh mắt di chuyển nhìn về phía Khương Chi Chi ở cửa, giọng điệu buông lỏng: “Đi chạy bộ đi.”
Anh biết rõ thói quen sinh hoạt hằng ngày của Khương Chi Chi, giờ này nhất định là đi ra ngoài vận động.
Khương Chi Chi khẽ gật đầu, ánh mắt dạo lướt một vòng trên người hai mẹ con đang giương cung bạt kiếm này, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa nhà.
Đồng thời cũng vứt hết những suy nghĩ phức tạp này ra sau đầu.
Chuyện của nhà họ Nguyên, cô không nên nhúng tay vào.
Trong phòng khách.
Nguyên Cận Mặc đi xuống tầng với toàn thân đầy khí lạnh không tiêu tan, vết thâm dưới mắt rất nổi bật, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Nguyễn Lam nhíu mày một cái, đáy mắt thoáng qua sự đau lòng, nhưng nghĩ đến cảnh lúc nãy Nguyên Cận Mặc bảo vệ Khương Chi Chi, sự không vui trong lòng lại dâng lên.
Muốn mở miệng một lần nữa nhưng đã thấy Nguyên Cận Mặc nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén: “Mẹ, con không ngại lặp lại một lần cuối cùng những lời mà lần trước con đã nói đâu.”
“Chuyện không nên nhúng tay vào, mẹ lại vượt giới hạn rồi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Nguyễn Lam không kiềm chế được mà bắt đầu trở nên trắng bệch…
Khương Chi Chi chạy bộ xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lúc trở lại biệt thự thì Nguyễn Lam đã đi mất.
Sau khi trở về phòng tắm qua loa, bữa sáng cũng đã làm xong, đang chuẩn bị ăn thì Nguyên Cận Mặc cũng bước đến.
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, ngay lúc Khương Chi Chi cầm khăn ăn ở bên cạnh lên thì bỗng nhiên ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người cô.
“Xin lỗi.”
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Chuyện sáng nay cô không cần để bụng.”
Khương Chi Chi hơi sững sờ, thấy rõ trong mắt người đàn ông chợt lóe lên sự áy náy, ngay sau đó bèn cười một tiếng: “Không sao, có lẽ là do bà chủ quá lo cho anh mà thôi.”
Vậy nên mới có nhiều bắt bẻ với người là “vợ của Nguyên Cận Mặc” như cô.
“Cô không tức giận?” Nguyên Cận Mặc nhìn chăm chú, giọng nói xen lẫn một chút gượng gạo.
“Tại sao phải tức giận?”
Khương Chi Chi hỏi ngược lại, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cô lại không thực sự hòa mình vào thân phận này nên vốn chẳng để tâm đến mấy câu trách mắng không đau không ngứa kia.
Đối diện với ánh mắt trong sáng vô tội của người phụ nữ, gương mặt từ trước đến nay luôn lạnh lùng thoáng qua một chút phiền muộn.
Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, dao dĩa được đặt vào trong đĩa sứ trắng tinh, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Khương Chi Chi che lỗ tai lại, đến khi hoàn hồn lại thì người đàn ông ở đối diện bàn ăn đã đi xa từ lâu.
Đây là Nguyên Cận Mặc… tức giận?
Ấn đường dần dần nhíu chặt lại.
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ mỗi tháng đàn ông cũng có mấy ngày khó nói?
Đại học Ngọc Xuyên.
Vừa mới kết thúc một tiết học môn chuyên ngành, Khương Chi Chi dọn dẹp đồ trên mặt bàn, Nông Y vui mừng nhào vào trong lòng cô: “Chi Chi, được chọn rồi, tớ thực sự được chọn rồi!”
“Được chọn… bộ phim chiếu mạng mà lúc trước cậu nói?” Khương Chi Chi sửng sốt một lát, ngay sau đó mới phản ứng lại, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Chúc mừng.”
“Ừ!”
Nông Y giơ tin nhắn vừa nhận