“Em không cần làm gì cả.” Cố Kiều Niệm đứng dậy, vừa đi về phòng vừa nói với Chu Chu: “Nếu có việc gì thì Tư Bắc sẽ chủ động liên lạc với chị.”
Chu Chu chưa kịp nói lời nào thì Cố Kiều Niệm đã khép cửa phòng lại.
“Chị ấy lén nhận điện thoại của ai vậy nhỉ?” Hách Tiểu Điềm kéo lưng ghế salon, trên mặt đầy vẻ hóng chuyện nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Cố Kiều Niệm: “Có gì đó mờ ám đúng không?”
Chu Chu nhìn về phía Hách Tiểu Điềm.
Còn có thể là ai?
Thằng nhóc nhà em đó.
Hách Tiểu Điềm, em sập nhà rồi!
Hách Tiểu Điềm chú ý đến ánh mắt của Chu Chu, cau mày nhìn sang: “Chị làm gì đó?”
“Không có gì, lần tới nếu Kiều Kiều lại đánh nhau mà chị không ở đây thì em phải ngăn cản đó.” Chu Chu nói.
Cô ấy và Cố Kiều Niệm đều đã trải qua rất nhiều chuyện phát sinh lệch khỏi quỹ đạo.
Thấy Cố Kiều Niệm ổn định như bây giờ thì Chu Chu cũng hơi yên tâm.
Hách Tiểu Điềm vẫn chưa nói rõ với cô ấy.
Giọng nói hơi kích động: “Chị đã thấy sức chiến đấu của chị ấy ngày hôm nay chưa? Ngay cả tổng giám đốc Tiểu Nghiêm cũng không thể lại gần thì sao em ngăn được chắc?”
Chu Chu: “…”
Khoa trương như vậy sao?
Ở trong phòng, Cố Kiều Niệm đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
“Sao thế?”
“Tôi muốn gặp chị.” Cung Dịch nói thẳng vào vấn đề.
“Không phải chúng ta vừa mới gặp nhau hôm nay sao?” Cố Kiều Niệm nhỏ giọng nói.
“Tôi chạy ra khỏi trại huấn luyện rồi, nếu không gặp được chị thì tôi sẽ không trở về đâu.” Cung Dịch nói.
“Ai bảo cậu chạy ra ngoài?” Cố Kiều Niệm vô cùng kinh ngạc: “Cung Dịch, có phải tôi quá nuông chiều cậu rồi đúng không? Bây giờ cậu càng ngày càng trắng trợn rồi!”
“Đúng! Chính là do chị nuông chiều tôi!” Cung Dịch cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời.
Cố Kiều Niệm: “…”
“Chỉ một lát thôi.” Giọng nói của Cung Dịch dịu xuống.
Lần nào cũng như vậy, chỉ cần anh tỏ ra yếu thế thì cô sẽ không thể nào kháng cự được.
“Cậu ở đâu?” Cố Kiều Niệm bất lực hỏi.
…
Để đề phòng fan cuồng, lúc nhờ Chu Chu thuê nhà, Cố Kiều Niệm đã bảo cô ấy thuê thêm hai căn để làm lá chắn.
Sau đó cô đưa số phòng và mật mã của một căn cho Cung Dịch.
Chờ đến khi Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đi ngủ, Cố Kiều Niệm mới rón rén bước ra cửa.
Cố Kiều Niệm nhập mật mã rồi mở cửa. Cô vừa mới bước vào đã bị Cung Dịch ôm vào trong ngực.
“Cung…”
Lời còn chưa kịp nói, Cung Dịch đã đẩy Cố Kiều Niệm lên tường, nâng gò má cô lên, sau đó cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Cố Kiều Niệm muốn né tránh theo bản năng nhưng Cung Dịch lại bỏ một tay ra, sau đó nắm lấy eo cô rồi ấn thẳng vào trong ngực mình.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Cung Dịch hôn cô nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác so với trước kia.
Cố Kiều Niệm cảm nhận được dục vọng xâm chiến mãnh liệt trên người Cung Dịch.
Cả người cô không nhịn được mà run rẩy.
Cố Kiều Niệm không phản kháng được.
Trong lòng cô không ngừng hỏi, rốt cuộc Cung Dịch muốn làm gì?
Sau một lúc lâu, cuối cùng thì anh cũng ngừng lại, Cố Kiều Niệm nghiêng đầu qua một bên, cô lập tức thở dốc, miệng không ngừng há to để hô hấp không khí.
Cố Kiều Niệm cho rằng như vậy là xong rồi nhưng một giây kế tiếp, nụ hôn của Cung Dịch lại rơi vào trên chiếc cổ trắng nõn và thon dài của cô.
“Cung Dịch!” Cố Kiều Niệm vừa run rẩy vừa hoảng sợ gọi anh.
Cung Dịch ngước mắt lên nhìn cô.
Dường như có sóng to gió lớn đang sôi trào trong đáy mắt anh.
Cố Kiều Niệm để tay trên ngực anh, vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi không muốn.”
Sau khi bốn mắt nhìn nhau một lúc thì Cung Dịch mới cụp mi xuống, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt anh.
Tiếp đó Cung Dịch dùng tư thế mình hay dùng mà ôm Cố Kiều Niệm vào trong ngực.
“Chị.” Anh nhẹ nhàng gọi Cố Kiều Niệm rồi thở dài: “Có lẽ tôi điên rồi.”
Trong lòng Cố Kiều Niệm giống như đang bị một bàn tay vô hình nắm chặt.
“Đột nhiên tôi rất nhớ chị.”
“Tôi muốn gặp chị đến phát điên.”
“Cố Kiều Niệm, rốt cuộc chị đã làm gì với tôi?”
Cố Kiều Niệm không nhớ Cung Dịch có từng gọi cô bằng cả tên lẫn họ hay không.
Mặc dù đã có rất nhiều người gọi cô là Cố Kiều Niệm, đối với cô mà nói thì đây cũng là ba chữ bình thường nhất nhưng giờ phút này, việc Cung Dịch lặp đi lặp lại tên Cố