Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, Khương Chi Chi chuẩn bị lái xe về nhà.
Còn đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang kỳ quái.
Một tiếng “bịch” vang lên, chồng văn kiện dày nặng trực tiếp nện ở bên phải cô.
Khương Chi Chi: “…”
Có biết vứt đồ từ trên cao xuống là phạm pháp hay không?
Nhặt thứ trên đất lên, phía sau nhanh chóng vang lên một tiếng xin lỗi: “Cô không bị thương đấy chứ?”
Giọng nói quen thuộc làm trái tim Khương Chi Chi run lên, cô vừa ngẩng đầu thì một gương mặt trẻ con mang theo vẻ xin lỗi chân thành đập vào mắt.
Tuy rằng so với trong ấn tượng vẫn còn rất trẻ, nhưng Khương Chi Chi liếc mắt một cái là đã nhận ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Du Ánh.
”
Du Ánh nghe rõ, vì thế nhìn người phụ nữ béo xa lạ trước mặt, không khỏi sửng sốt: “Chị gái, sao chị lại biết tên của tôi?”
Khương Chi Chi lấy lại tinh thần, cười chỉ về thẻ tên trên người cô ấy: “Trên đây có ghi.
”
“À, tôi quên mất cái này.
”
Du Ánh nhìn bảng tên trên ngực rồi nhẹ nhàng bẻ gãy, sau đó vứt thẳng vào thùng rác.
Khương Chi Chi đứng nhìn toàn bộ hành động của cô ấy: “Ông chủ của cô sẽ không trách cô à?”
Bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm, thế mà dám vứt thẻ nhân viên vậy sao?
“Hừ, anh ta đã là ông chủ cũ, vừa rồi tôi mới cãi nhau với anh ta.
”
Du Ánh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, Khương Chi Chi nhịn không được nở một nụ cười nhẹ.
Tuy rằng thời cơ không đúng, nhưng Du Ánh vẫn là Du Ánh đó, vĩnh viễn thẳng thắn cởi mở, là đồng nghiệp tốt nhất trong sự nghiệp của cô.
Không ngờ là sống lại một đời thế mà còn có thể gặp được Du Ánh trước thời hạn.
Có lẽ có một số việc cũng có thể bắt đầu sớm hơn một chút…
Khương Chi Chi không muốn bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy, ánh mắt hơi lóe, thấp giọng hỏi một câu: “Bây giờ cô đang thất nghiệp, có đồng ý làm việc với tôi không…”
“Hả?” Khuôn mặt nhỏ của Du Ánh đầy vẻ sửng sốt.
…
Nửa giờ sau, Khương Chi Chi nhìn bóng lưng đã đi xa của Du Ánh, ngồi trên xe về nhà, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trên mặt mang theo một nụ cười bất đắc dĩ, vừa rồi cô đã quá nóng vội, phỏng chừng trong mắt Du Ánh cô chính là một kẻ lừa đảo.
Nhìn thông tin nóng hổi vừa xuất hiện trong di động, cô nhoẻn miệng cười.
Trở lại nhà họ Khương, Khương Chi Chi nhờ người giúp việc xách đồ mà cô vừa mua lên phòng, đột nhiên có người gọi cô lại.
“Chị, cậu hai nhà họ Nguyên đâu có khủng bố như chị nói?”
Ban đầu Khương Nhược Vi vẫn còn có chút sợ hãi Nguyên Cận Mặc, nhưng được Tôn Văn Thục gọi điện thoại an ủi khiến cô ta hoàn toàn buông bỏ sợ hãi.
Dù sao nếu được gả cho Nguyên Cận Mặc thì đúng là sẽ được rất nhiều lợi ích!
Giọng điệu hơi đắc ý, rõ ràng là muốn khoe khoang với cô.
“Chà, vậy thì chúc mừng em.
” Khương Chi Chi lạnh nhạt nhìn cô ta, còn cố ý lắc lư cổ tay: “Không nói chuyện này nữa.
Ôi, đồng hồ của Hạo Thần cũng thật đáng giá, tùy tiện vào một cửa hàng nào đó cũng bán được không ít tiền đấy.
”
“Chị muốn bán nó đi ư?” Khương Nhược Vi thét chói tai, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Khương Chi Chi, khí thế cô ta lập tức yếu đi: “Chị, anh Hạo Thần tỉ mỉ chọn lựa quà tặng cho chị… Chị làm như vậy thì có phải không tốt lắm không?”
Đó là đồng hồ của cô ta! Khương Nhược Vi tức giận đến hộc máu.
“Đồ của chị đương nhiên là chị có thể xử lý tùy theo ý mình chứ!” Khương Chi Chi chẳng hề để ý, quơ quơ túi mua hàng trong tay: “Bằng số tiền này chị có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu xa hoa đó, thật vui vẻ!”
Khương Nhược Vi vừa cúi đầu đã thấy snack khoai tây chiên, phồng tôm, sô cô la, bánh su kem sữa tươi… Còn có cả rượu trái cây giá cả xa xỉ!
Đáng lẽ những thứ này là của cô ta…
Khương Chi Chi thấy cá đã cắn câu, cố ý ngồi ở bên cạnh Khương Nhược Vi, tiện tay xé một túi snack khoai tây chiên, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc: “Nhược Vi, em có muốn nếm thử chút không?”
Khương Nhược Vi nhanh chóng giành lấy hộp sô cô la đắt nhất, mở giấy gói kẹo ra, ăn ngấu nghiến.
Không thể để con khốn Khương Chi Chi này chiếm hết lợi ích được, dù có no chết cô ta cũng phải ăn cho hết!
Thấy tốc độ của Khương Nhược Vi càng lúc càng nhanh, Khương Chi Chi cười lạnh cong môi, bỗng nhiên nghe thấy trên lầu vang lên tiếng động, đôi mắt hơi lóe: “Chị thấy gần đây dì Tần ăn được ngủ được, xem ra không bao lâu nữa