“Đừng!”
Hứa Hi Nghiên sợ hãi nắm tay Vưu Vi.
Vưu Vi sắp điên thật rồi.
Kiểu gì anh ta cũng không ngờ mình tính toán tốt như thế, lại thành ra muốn mượn đao tự giết mình trong im lặng.
Anh ta càng không ngờ được, không lâu trước đây bản thân còn đang mừng thầm vì chỉnh được Cung Dịch, nhanh như vậy đã bị tội ác cắn trả rồi, Cố Kiều Niệm còn đến thẳng cửa tính nợ.
Vưu Vi cảm thấy trời sập rồi.
Tương lai cũng vô vọng hơn.
Bây giờ lòng anh ta đầy oán hận, có thể kéo một người xuống nước thì kéo, muốn chết thì tất cả cùng chết!
“Không phải cô muốn chết sao? Vậy tôi chết cùng cô!” Vưu Vi nghiến răng nghiến lợi: “Không đúng, tôi sẽ không chết, chẳng qua là rút khỏi giới giải trí thôi, tôi sẽ mượn chuyện từng ngủ với cô, vẫn có thể nổi tiếng trên mạng, làm việc, kiếm tiền như thường, nhưng đồ đê tiện như cô đời này xong rồi! Chỉnh tôi? Tôi để cô chỉnh tôi!”
Cố Kiều Niệm vô thức nhìn Cung Dịch.
Cô vẫn chưa thích ứng chuyện Cung Dịch chính là cậu chủ phúc hắc.
Nghe Vưu Vi nói toàn lời bẩn thỉu, điều đầu tiên cô nghĩ trong đầu chính là, Cung Dịch còn nhỏ, anh không thể nghe mấy cái này.
“Không phải bảo cậu về phòng tập luyện sao?”
Đáy mắt Cung Dịch viết đầy, tôi cực kì vui vẻ.
“Một lát nữa về.”
Vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cố Kiều Niệm: “...”
Sói già mà giả bộ vẫy đuôi làm cừu non gì chứ!
Bên này, Hứa Hi Nghiên và Vưu Vi vẫn đang xé mặt nhau.
Cố Kiều Niệm cũng phiền: “Ồn ào đủ chưa?”
Hai người đánh nhau yên tĩnh lại.
“Chị Kiều, em thừa nhận ảnh là của em, nhưng em… Em cũng không có lan truyền ra ngoài. Em chỉ gửi cho chị, phải, em làm như vậy chắc chắn không đúng, nhưng… nhưng em cũng không có cách nào! Em muốn tránh xa cậu ta, nhưng cũng không muốn hại chị!” Hứa Hi Nghiên khóc: “Chị cho em một cơ hội đi!”
“Cô sợ tôi như thế làm gì?”
Cố Kiều Niệm nhìn Hứa Hi Nghiên đầy nghi ngờ.
Hứa Hi Nghiên thấy dáng vẻ không có ác ý của cô càng cảm thấy sợ.
“Tôi không định làm gì với cô cả.”
“Thật ư?” Rõ ràng Hứa Hi Nghiên không tin lắm.
Cố Kiều Niệm nào phải người tốt bụng như vậy?
“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật gật đầu.
Vưu Vi vẫn nơm nớp lo sợ.
Đợi xét xử của Cố Kiều Niệm.
“Vưu Vi à.”
Cả người Vưu Vi run lên.
“Anh bảo tôi nói anh sao mới được đây? Sao mỗi lần anh đều phải kéo lên tổng giám đốc Nghiêm vào thế?” Vẻ mặt Cố Kiều Niệm đầy vẻ đáng tiếc.
Sắc mặt Vưu Vi càng ngày càng trắng.
“Chị Kiều, chị Kiều, tôi còn nhỏ, tôi biết chị là người tốt bụng nhất thế giới, chị đã tha cho Hứa Hi Nghiên rồi, cũng giúp tôi đi!”
Anh ta nói.
Nói xong lại quỳ xuống trước Cố Kiều Niệm.
Có câu: Dưới gối đàn ông có ngàn vàng.
Dưới gối Vưu Vi…
“Được rồi, tôi giúp anh.” Cố Kiều Niệm nói.
Cô không chú ý đến, sự vui vẻ tràn đầy trên mắt Cung Dịch thoáng cái không thấy nữa.
“Hi Nghiên, Vưu Vi đắc tội Kim chủ lớn, tương lai anh ta chắc chắn xong đời rồi.”
Vưu Vi như sét đánh ngang tai.
Không phải nói giúp anh ta sao?
“Anh ta còn nhỏ, chuyện này một người không chịu được.”
Nụ cười trên mặt Hứa Hi Nghiên dần tắt ngúm.
“Cho nên, sau này anh ta sẽ về để cô trông coi.” Nụ cười trên mặt Cố Kiều Niệm đầy ôn hòa: “Cô phải làm việc thật tốt, nuôi anh ta cho tốt.”
“Không muốn…” Mặt Hứa Hi Nghiên đầy vẻ kháng cự: “Tôi không muốn!”
“Chuyện này không nằm ở cô.” Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói: “Trong tay anh ta có điểm yếu của cô, trong tay tôi cũng có, cô không muốn cũng phải muốn.”
“Cố Kiều Niệm.”
Hứa Hi Nghiên nghĩ mình thoát kiếp này rồi.
Nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được.
Cố Kiều Niệm lại đạp cô ta vào hố lửa sâu hơn!
“Lúc trước tôi từng dạy cô lễ nghĩa, cô lại quên rồi à?” Cố Kiều Niệm hỏi từng câu từng chữ.
Hứa Hi Nghiên lập tức nghĩ đến chuyện lúc lần đầu tiên quay hình Thần Tượng Quốc Dân, suýt nữa Cố Kiều Niệm bóp chết cô ta trong nhà vệ sinh.
“Gọi tên tôi lần nữa, cô thử xem.”
Hứa Hi Nghiên giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, không nói được chữ nào, chỉ có nước mắt lã chã rơi xuống mà thôi.
Vưu Vi cũng sững sờ.