Sau khi Cố Kiều Niệm rời đi, mấy tên cặn bã kia đang chuẩn bị thở phào một hơi, đột nhiên Khôi Kiệt đóng cửa lại, anh ta không rời đi cùng với Cố Kiều Niệm.
“Anh còn muốn gì? Cố… Cố Kiều Niệm đi rồi mà!”
Khôi Kiệt xoay cổ, chìa tay ra: “Mau giao những thứ các người ghi âm và quay trộm ra đây.”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Đạo diễn khó khăn nói: “Làm gì có mấy thứ đó!”
“Để tôi tìm được đồ tương tự, tôi sẽ cắt một ngón tay của ông!” Khôi Kiệt hung ác nói.
“Như vậy là phạm pháp!” Triệu Hưng hoảng loạn.
“Anh có thể báo cảnh sát bắt tôi.” Khôi Kiệt đáp lại.
Triệu Hưng: “...”
“Của anh đây! Của anh đây!”
Sau đó, một nam diễn viên bên cạnh Khôi Kiệt ném một cái bút ghi âm ra, và rồi những người khác cũng lần lượt lấy ra máy quay lén và máy ghi âm đặt trước mặt Khôi Kiệt.
Còn hơn những tên kia.
Khôi Kiệt xem xét chức năng của các loại máy, đều là các dòng máy chuyên nghiệp. Chẳng mấy chốc, anh ta xác nhận tất cả mọi người ngoại trừ đạo diễn đều không còn thiết bị trên người, sau đó lại dưới ánh mắt kháng cự nhưng không dám phản kháng của đám người Triệu Hưng khôi phục cài đặt gốc tất cả điện thoại của bọn họ.
“Của ông đâu?”
Khôi Kiệt nhìn về phía đạo diễn.
“Tôi đã như vậy rồi, sao anh cứ…”
Đạo diễn còn chưa nói xong, Khôi Kiệt duỗi tay về phía kính mắt của ông ta, lấy nó xuống, sắc mặt không đổi đập kính xuống mặt bàn còn dính máu, bên trong là một camera mini.
“Tôi còn chưa khởi động máy, thật đấy, tôi chưa khởi động máy đâu!” Đạo diễn sợ muốn chết, vội vàng giải thích.
Khôi Kiệt cũng xác nhận thật sự chưa hề khởi động máy. Sau đó, anh ta gỡ hết những camera mini có giá trị xa xỉ đó ra, cất trong túi của mình.
Đạo diễn không rảnh bận tâm, lúc này ông ta chỉ muốn làm sao để tên to con này rời đi sớm.
Đúng là Khôi Kiệt phải đi rồi, nhưng trước khi đi anh ta không quên cầm theo tấm khăn trải bàn dính máu. Sau đó, nhân lúc mọi người chưa hoàn hồn thì con dao cắm trên tay đạo diễn đã được rút ra.
Lúc này, đạo diễn không hét nổi nữa, ông ta hít một ngụm khí lạnh, mắt trợn lên, đau đến ngất đi. Mọi người ngồi ở vị trí của mình nhìn thấy vậy nhưng Khôi Kiệt vẫn còn ở đây không ai dám làm gì. Khôi Kiệt rút dao ra, không thèm để ý đến những người ở đây, mang theo dao mở cửa rời đi, lúc này đám người Triệu Hưng mới như ong vỡ tổ lao về phía đạo diễn.
*
Chu Chu mông lung trở về phòng. Hai ngày qua cô ấy cảm giác mình sống không chân thật, giống hệt như trong phim Hồng Kông những năm 1990 của thế kỷ trước.
“Kiều Kiều, chị…”
Chu Chu dần khôi phục lại hệ thống ngôn ngữ của mình.
“Để ông ta xin lỗi em là bởi vì ngày thứ hai hôm chính thức khai máy, ông ta đã động vào em.” Cố Kiều Niệm nói ra đáp án cho nỗi nghi vấn trong lòng của Chu Chu giống như có thể đọc suy nghĩ của người khác.
Chu Chu bừng tỉnh, lập tức nhớ tới đó là chuyện gì.
Hôm đó, cô ấy đang ngồi trong một góc tại trường quay nghe điện thoại của bên tổng sản xuất “Âm mưu phượng hoàng”, đang nói chuyện thì đột nhiên bị người ta đụng phải từ phía sau, cô ấy vừa quay đầu lại thấy đạo diễn. Trên mặt ông ta tràn đầy sự áy náy xin lỗi cô ấy, còn nói không cố ý. Lúc đó tất cả sự chú ý của Chu Chu đều đang đặt trên người của bên tổng sản xuất nên cũng không để trong lòng.
Nhớ lại, lúc đó tay của đạo diễn… hình như là chạm vào ngực của cô ấy. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy sự áy náy trên mặt ông ta, Chu Chu căn bản không ngờ là ông ta cố ý. Giờ nghĩ lại, ở vị trí đó ông ta vốn không thể không nhìn thấy mình nhưng sau đó bỗng nhiên lại đụng vào cô…
“Rác rưởi! Để em đi chặt nốt bàn kia của ông ta!” Chu Chu vừa nói vừa đứng dậy, dường như muốn lao ra khỏi cửa. Cố Kiều Niệm túm áo, kéo cô ấy về.
“Sao chị không nói cho em biết sớm?” Chu Chu tức giận: “Vừa rồi em nên cho ông ta thêm hai cát tát, còn xin lỗi, xin lỗi ông ta chết chắc rồi!”
“Muốn đánh ông ta, ngày mai vẫn còn cơ hội.” Cố Kiều Niệm nói.
Chu Chu