“Em cũng không biết nên nói đoàn phim Âm mưu phượng hoàng may mắn hay là không may mắn nữa.” Chu Chu nhìn mấy cái hot search liên quan đến Âm mưu phượng hoàng, tấm tắc cảm khái nói.
Cố Kiều Niệm đặt điện thoại xuống, ngậm ống hút uống nước: “Chỉ cần kịch không bị lật xe, có hot search còn tốt hơn là không có.”
“Cũng đúng.” Chu Chu nói: “Đúng rồi, lần trước chị bảo em để ý đến mấy fans bự của chị… Hôm nay vì chuyện Âm mưu phượng hoàng lên hot search, mấy người này lại dẫn dắt dư luận, vừa rồi còn gọi fans hâm mộ đi vây đánh Cung Dịch, may mà gần đây fans hâm mộ của Cung Dịch không bị giảm xuống, ngược lại còn tăng thêm khá nhiều, nên vẫn có thể chống đỡ được lần vây đánh này, nếu không thì quảng trường sẽ bị fans hâm mộ của chị công chiếm.”
Chu Chu tạm dừng một chút: “Em đã xem qua hình ảnh và nội dung mà các cô fans hâm mộ ấy đăng lên, có thể nói là cực kỳ độc ác, thật không biết rốt cuộc trong đầu bọn họ giả bộ là cái gì, sao có thể làm ra việc ác như quỷ mà còn đắc chí được thế?”
Cố Kiều Niệm cười khẩy, nhíu mày.
“Sau khi hơn một trăm Blogger phát ngôn khiến Cung Dịch bị vùi dập thê thảm, bọn họ lập tức bắt đầu phối hợp công kích Cung Dịch, thật đúng là phối hợp đánh rất tốt.”
Chu Chu liên tục gật đầu: “Vậy nên không cần suy nghĩ nhiều, mấy người dẫn dắt dư luận này có đến chín mươi chín phần trăm là có vấn đề, em kêu người đi xử lý mấy tài khoản này nhé?”
“Không cần.” Cố Kiều Niệm cười lạnh: “Đừng làm loạn kế hoạch của người ta, cứ để cho bọn họ xử lý, chị muốn xem rốt cuộc mục đích của người phía sau màn là gì.”
“Cứ mặc kệ như vậy sao?” Chu Chu kinh ngạc hỏi.
“Chờ xem, không bao lâu nữa, người phía sau màn sẽ cầm thanh kiếm mà anh ta nghĩ là tốt nhất, đến đâm chị.” Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống, ngăn trở ánh sáng lạnh nơi đáy mắt.
Âm mưu phượng hoàng đối với mọi người mà nói chính là một miếng bánh vô cùng ngon.
Kịch bản tốt, đoàn đội tốt, nền tảng phát sóng cũng tốt.
Chỉ cần không diễn tệ, diễn Âm mưu phượng hoàng thôi cũng sẽ rất nổi tiếng, các loại giải thưởng và những thứ khác càng không cần phải nói.
Nếu cô diễn thuận lợi, hơn nữa còn phát sóng, sau này thế lực của cô sẽ càng tăng thêm đến mức không ai có thể chống đối lại được cô.
Cho nên… trong vòng fans hâm mộ của cô đã mai phục mấy người như khối u ác tính này.
Trước khi cô diễn Âm mưu phượng hoàng thì chắc chắn sẽ cho kíp nổ.
Mà khoảng thời gian đấy cũng chính là nửa tháng này.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Chu Chu hỏi.
“Tiếp tục liên lạc với bọn họ.” Cố Kiều Niệm rũ mí mắt: “Tiếp tục khuyên bọn họ không cần làm như vậy, có trả lời lại hay không cũng không sao.”
“Dạ em hiểu.” Chu Chu nghiêm túc gật đầu.
Những ngày sau đó, Cố Kiều Niệm không đi ra ngoài.
Tranh chấp hợp đồng liên tục ảnh hưởng tới cô, ngoại trừ ghi hình Thần tượng quốc dân, những công việc khác đều tạm dừng.
Hôm nay, Thần tượng quốc dân sẽ triển khai ghi hình kỳ mới.
Trong hai ngày liên tiếp.
Ngày đầu tiên là xem phát sóng tập thể, ngày hôm sau là công diễn một vòng mới.
Sập tối, Cố Kiều Niệm đem theo bữa tối tình yêu của mình đến trại luyện tập.
Đây là lần tiên Cố Kiều Niệm đến trại huấn luyện từ sau khi Cung Dịch tuyên bố ngừng thi đấu.
Nhìn thấy nơi quen thuộc nhưng đã không còn người quen, trong lòng Cố Kiều Niệm vẫn có chút tiếc nuối.
Sau khi chào hỏi nhóm thực tập sinh, cô đi đến phòng trang điểm, trang điểm rồi thay một bộ vest già dặn thoải mái, đeo tai nghe lên, chuẩn bị bắt đầu ghi hình.
Khi cô đến sân bãi xem phát sóng tập thể, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cung Dịch xán lạn đang ngồi trong góc.
Đối với việc này, Cố Kiều Niệm cũng rất khâm phục chính mình.
Cái sân lớn như thế, nhân viên công tác cùng nhóm thực tập sinh còn đi đi lại lại.
Thế mà cô có thể thấy được Cung Dịch ngay lập tức.
Giống như tận sâu trong linh hồn cô có cái ra - đa tìm kiếm Cung Dịch vậy.
Cố Kiều Niệm: “...”
Đối với sự phi thường của chính mình hết chỗ nói rồi.
“PD!”
Cung Dịch ở phía bên chỗ thực tập sinh cũng thấy cô nên vội vàng vẫy tay với cô.
Cố Kiều Niệm đi qua đó.
“PD tới đúng lúc thật, mau giúp em mắng mấy tên đào ngũ này đi.” Khương Bân tức giận nói với Cố Kiều Niệm.
Cung Dịch không mặc áo vest, cũng không mặc quần áo của thực tập sinh.
Anh mặc một cái áo thun đen, cái quần thoải mái, tóc trông có vẻ cũng