Nếu hỏi lúc này Cố Kiều Niệm đang nghĩ gì.
Cũng không có gì ngoài việc cô rất hối hận.
Rất hối hận.
Đồng thời đã bắt đầu tính toán, làm thế nào để khấu trừ tiền lương của Chu Chu và Hách Tiểu Điềm.
"Cung Dịch... cậu đừng làm tôi sợ.”
Cố Kiều Niệm không còn cách nào khác ngoài việc nũng nịu và dỗ dành anh.
“Cái đó chả có gì hay ho cả, đều là các thứ fan viết linh tinh thôi, chúng ta là người ngoan ngoãn, cứ đàng hoàng xem kịch bản thôi có được không?”
"Không được.”
Cung Dịch cười và lắc đầu.
Cố Kiều Niệm véo má anh và nói: "Không cho phép xem!”
Cung Dịch thích phong cách lúc này của Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm trên sân khấu vừa xinh đẹp vừa hiên ngang, rất nhiều phong cách.
Ai cũng có thể nhìn thấy điều này.
Nhưng Niệm Niệm đang trước mặt anh lúc này, chỉ thuộc về riêng anh mà thôi.
Xấc láo cũng tốt.
Dễ thương cũng được.
Mọi cảm xúc đều chỉ thuộc về riêng anh.
“Chị sợ em bắt chước?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm: "..."
Cung Dịch mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Ngốc, cho dù có bắt chước thì em cũng có chừng mực.”
Cố Kiều Niệm đỏ bừng mặt: "Tùy cậu!”
Đúng vậy, cô Cố lại nổi giận, đẩy Cung Dịch ra, và chuẩn bị xuống giường.
Cung Dịch nhìn cô, rồi nở nụ cười xán lạn.
Nhưng Cố Kiều Niệm còn chưa rời khỏi giường.
Thì Cung Dịch đã nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cố Kiều Niệm: "..."
Trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng cô muốn trốn đi, nhưng Cung Dịch đã nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô trở về.
Nhưng lần này, Cung Dịch không hề kéo cô trở lại.
Anh nghiêng người về phía trước, và ôm lấy cô: "Mười giờ tối nay em sẽ đáp chuyến bay ra nước ngoài."
Cố Kiều Niệm sửng sốt: "Ra nước ngoài?"
“À, có một cuộc họp.” Cung Dịch đáp: "Khoảng một tuần."
Cố Kiều Niệm sững sờ.
Đúng rồi.
À đúng rồi, cậu bạn nhỏ của cô là một chủ tịch mà.
Đó là một công việc tử tế.
“Tôi biết rồi.” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Vậy cậu có quay về đúng lúc chụp ảnh tạo hình cho bộ Âm mưu phượng hoàng không?”
“Có.” Cung Dịch gật đầu, sau đó vùi đầu vào hõm cổ của Cố Kiều Niệm, đan ngón tay vào mười ngón tay của cô: “Chị, em ốm rồi!”
Cố Kiều Niệm ngạc nhiên: "Có phải là bị cảm lạnh vì buổi trưa ở trong nhà tắm không? Tôi nói cậu đừng có quậy rồi mà! Không được quậy!”
Cô cau mày, cố cố gắng rút bàn tay đang bị Cung Dịch nắm chặt, cô muốn sờ trán xem có bị sốt không.
Nhưng Cung Dịch không buông tay.
Chỉ tỏ vẻ cực kỳ khó chịu và nói vào bên tai Cố Kiều Niệm: "Không phải bệnh sinh lí.”
Đầu lông mày Cố Kiều Niệm nhíu chặt hơn: “Thế là cái gì?”
Cung Dịch nhìn cô.
Sau đó hôn cô hai cái, lại hôn thêm hai cái nữa, sau đó nói: "Chị đang ở trước mặt em, em vẫn chưa rời đi, nhưng em đã bắt đầu nhớ chị rồi.”
Bỗng chốc trái tim của Cố Kiều Niệm như có một mũi tên bắn trúng.
"Chị nói xem nên làm thế nào đây?”
“Em muốn giấu chị đi, sau đó lén lút mang đi nơi khác.”
Trái tim Cố Kiều Niệm đã tan chảy hoàn toàn.
Bộ truyện 78 tập lại bị lãng quên một lần nữa.
Cô dùng chóp mũi xoa xoa cánh mũi của Cung Dịch, sau đó lại hôn anh: "Gần đây tôi không bận gì cả, cậu nhớ tôi thì có thể gọi video cho tôi.”
"Ừm."
Đương nhiên là Cung Dịch không hề hài lòng với việc gọi video.
Nhưng còn có cách nào khác đâu?
Anh ôm Cố Kiều Niệm chặt hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải xa nhau.
Mặc dù bộ đồ hôm qua mặc đã không thể mặc lại được nữa, nhưng không biết Cung Dịch đã mua quần áo cho Cố Kiều Niệm từ lúc nào.
Cố Kiều Niệm mặc bộ đồ mới lên người.
Bộ đồ vừa khít từ trong ra ngoài/
“Rất đẹp.” Cung Dịch hài lòng gật đầu.
Cố Kiều Niệm nghĩ đến bộ quần áo bị rách tả tơi kia, cô ôm eo Cung Dịch và nhìn anh rồi nói: “Cậu bạn nhỏ, mặc dù cậu có tiền, nhưng... quần áo là để mặc, không phải là để xé...”
Cung Dịch mỉm cười.
Con người anh ý mà, bình thường anh lạnh lùng khủng khiếp, đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi anh mỉm cười, nụ cười đó thực sự rất ấm áp và ngọt ngào.
Cố Kiều Niệm vừa nhìn thấy anh mỉm cười thì cô cũng không kìm nén được mà cười theo.
"Tôi không đùa..." Nhắc đến quần áo, Cố Kiều Niệm lại nghĩ đến chuyện khác: "Đúng rồi, lần trước ở khách sạn đó, tôi đã mặc quần áo của cậu rời đi, lần sau cậu trở về thì tôi sẽ đưa cho cậu.”
Cung Dịch hơi nhướng mày, sau đó cúi đầu nói gì