Bảo bối của Cung Dịch. Nghe được lời này, cô rùng mình.
"Cung Dịch, nếu như cậu dám bỏ việc mà trở về, tôi... tôi sẽ trở mặt với cậu!" Cố Kiều Niệm hung dữ nói.
Cô nghĩ thầm.
Trong chuyện này Chu Chu nghĩ sai rồi.
Có lúc nào cô dỗ dành Cung Dịch?
"Chuyện trở mặt chờ tôi trở về rồi bàn lại." Cung Dịch nói.
Cố Kiều Niệm: "..."
"Cung Dịch, tôi gọi cậu là anh trai có được hay không, sau này tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa." Chờ anh quay về rồi trở mặt, lúc đó công việc cũng đã ném đi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Bên kia điện thoại đột nhiên không có âm thanh.
"Cung Dịch?" Cố Kiều Niệm kêu một tiếng.
"Ừ." Cung Dịch lên tiếng.
"Tại sao đột nhiên không nói tiếng nào?" Cố Kiều Niệm là người thông minh, hỏi xong vấn đề này đột nhiên phản ứng kịp.
Vừa rồi cô nói gì chọc Cung Dịch sao?
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút.
Sau đó gọi thử một tiếng: "Anh trai?"
Tiếp đó cô mơ hồ nghe thấy bên chỗ Cung Dịch có thứ gì đó bị lật đổ.
Cố Kiều Niệm vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Cà phê bị đổ."
"Không bị bỏng chứ?" Cố Kiều Niệm nhíu mày hỏi.
"Không sao."
"Không phải chỉ gọi một tiếng anh trai thôi sao? Chưa bao giờ nghe thấy sao?" Cố Kiều Niệm cạn lời.
"Đúng vậy, cũng chỉ là một tiếng anh trai mà thôi." Giọng nói Cung Dịch từ tốn: "Hy vọng chị gái nhớ kỹ những lời hôm nay, lần sau khi tôi muốn chị gọi anh trai, chị nhất định không được từ chối, cũng chỉ là một tiếng anh trai thôi mà."
Cố Kiều Niệm toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc Cung Dịch bỏ việc chạy về.
"Chỉ cần cậu đừng bỏ việc mà chạy về thì thế nào cũng được!" Cố Kiều Niệm lên tiếng nói.
"Được."
Sau khi Cung Dịch đồng ý, cuối cùng Cố Kiều Niệm cũng cúp điện thoại.
Cô luôn cảm thấy điều này có chút ẩn ý, còn mang theo một tia cảnh cáo.
Đi ra khỏi phòng, Cố Kiều Niệm đứng ở quầy rượu nhận nước.
Dù sao cũng cả đêm không ngủ, đầu óc phản ứng có chút chậm chạp.
"Lần sau lúc tôi muốn chị kêu anh trai chị nhất định không được từ chối."
"Được."
Cố Kiều Niệm vừa nghĩ lại đã bị sặc nước.
Cô ho khan dữ dội.
Cung Dịch nói lần sau... là nói ở trên giường sao? Trong tình huống đó gọi cậu ta là anh trai.
Sau khi nghĩ lại, Cố Kiều Niệm cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống lòng đất.
"Thật ngại quá! Là em không chú ý!"
Chu Chu vuốt lưng cho cô: "Làm sao vậy?"
"Đều tại chị!"
Cố Kiều Niệm nắm lấy vai Chu Chu lắc lắc.
Lúc trời hửng sáng.
Quần chúng ăn dưa ngủ dậy lại bắt đầu ăn dưa.
Lượt tìm kiếm nóng về fan lớn của Cố Kiều Niệm ngay lập tức bùng nổ trở lại.
Bây giờ có nhiều người thì cũng có nhiều ý kiến, có người cảm thấy Cố Kiều Niệm làm rất tốt rất đúng, lại có người khác nghĩ đây chỉ là chiêu trò thổi phòng của Cố Kiều Niệm.
Còn có người nghĩ đây là Cố Kiều Niệm tự biên tự diễn, cảm thấy Cố Kiều Niệ muốn dùng người hâm mộ để giúp mình đè ép những người hâm mộ đã làm quá và biến cô trở thành kẻ thù chung trong vòng fan. Cố Kiều Niệm làm như vậy cũng chỉ muốn cắt giảm người hâm mộ, nâng cao địa vị của mình lên mà thôi.
Điều này, thậm chí còn có chút khen ngợi Tiểu Diệp Tử thay ảnh đại diện màu đen.
Cô chỉ vừa mới nhấn thích thì đã nhanh chóng thủ tiêu.
Nhưng chính là trùng hợp ngẫu nhiên mà mấy người anti fan lớn của Cố Kiều Niệm đã chặn bức ảnh.
"Cố Kiều Niệm tự biên tự diễn đóng vai chày đá, Tôi hy vọng loại nghệ sĩ độc hại ép người hâm mộ như này có thể cút khỏi làng giải trí."
"Hì hì, nhìn xem đây là thứ hay ho gì? Fan quay ngược lại giẫm đạp? Thú vị thật đấy."
"Những người bị hại khiến cụm từ #Cố Kiều Niệm cút khỏi giới giải trí# nổi lên đi."
Khi cuộc thảo luận giữa các bên đang diễn ra sôi nổi.
Cố Kiều Niệm ở trong phòng làm việc đăng nhập vào.
Cô cũng không bán thảm hay làm cái gì khác, sau đó đoàn đội mới của Cố Kiều Niệm trực tiếp lên thay thế, cố gắng liên lạc với đại fan, và tất cả các ảnh chụp màn hình thuyết phục đại fan đừng làm điều đó đã được tung ra.
"Đưa những thứ này ra, không có ý gì khác, chỉ muốn nói với mọi người rằng những người này không phải loại fans hâm mộ nào đó do phòng làm việc của chúng ta nâng lên."
Một lát sau.
Phòng làm việc lại đổi một bài đăng khác.
"Ngoài ra, liên quan đến hành vi kỳ lạ của sáu người như @Tiểu Diệp Tử, sáng nay chúng tôi đã gọi cảnh sát