“Trong số những người vừa đưa cô ấy đi có một người khá mập mạp, lúc tôi về phòng nghỉ có nghe thấy anh ta và một nữ y tá đang nói chuyện phiếm, tôi có nghe được vài thứ linh tinh.” Chu Chu đáp lại.
Cố Kiều Niệm vô thức cau mày.
Phù thủy?
Thành thật mà nói, nếu như Cố Kiều Niệm không phải là người trọng sinh, thì khi nghe có người bảo với cô trên thế giới này có người dạng như bà đồng, phù thủy, thì có lẽ cô sẽ cười nhạo người ta.
Chỉ là cô có thể xuyên không quay về, thì tại sao trên thế giới này lại không thể có phù thủy chứ?
“Cô bé, vất vả lắm cháu mới có thể bò qua được khỏi kẽ hở kia, hãy nhớ thật kĩ, vì sao cháu lại quay về nơi này.”
Trong đầu Cố Kiều Niệm đột nhiên vang lên lời dặn dò của bà lão tóc bạc kia.
Quay về?
Sao cô lại không biết mình là người trở về quá khứ?
Cái gì gọi là vất vả lắm mới bò được ra khỏi kẽ hở?
Sao cô lại không biết mình vì lý do gì nên mới quay về đây?
Đương nhiên là vì hận thù và cảm thấy không cam lòng.
Một tiếng keng của thang máy vang lên, suy nghĩ của Cố Kiều Niệm bị cắt đứt.
“Kiều Kiều, nghĩ gì thế? Có phải là thấy choáng váng gì không?” Chu Chu lo lắng hỏi.
Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Không có.”
Có phải là cô bị ảo giác rồi không?
Lời một người điên nói mà cũng khiến cô phải suy nghĩ một hồi.
Nhưng mà, dù có kì diệu, lạ lùng thế nào đi nữa thì Cố Kiều Niệm cô cũng không thể lảng tránh nó được.
Cô thật sự nghe được những gì người đàn bà kia nói.
Ngoại trừ một câu nhắc nhở vì sao cô phải quay về đây ra, còn có một câu nói khác nữa.
“Mẹ của cháu đang ngày đêm khóc lóc, cầu thần khấn phật cho cháu, người yêu của cháu thì không thể gần cháu, ngày nào cũng thấy đau khổ dày vò…”
Mẹ của cô…
Nếu như bà ấy đang ngày đêm cầu nguyện vì cô, thì có phải là cô đang còn sống không?
Về phần nửa câu sau thì Cố Kiều Niệm không hiểu lắm.
Không thể tới gần là vì yêu thầm sao?
Cung Dịch đã tương tư cô từ trước ư?
“Em có nên đi gặp bác sĩ tâm lý không?” Trên xe bảo mẫu, Cố Kiều Niệm nhìn dòng xe cộ đông đúc ở bên ngoài, bất đắc dĩ hỏi Chu Chu.
“Nên.”
Cố Kiều Niệm thở dài một hơi.
Vốn định đi giải tỏa tâm lý một chút, bây giờ trong đầu lại toàn những câu hỏi, chỉ vì gặp phải một người đàn bà điên.
“Chu Chu.”
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu.
“Ừ?”
“Người đàn bà điên lúc nãy ở bệnh viện, chị giúp em tìm nhé.”
“Hả?”
Chu Chu gần như rớt cả cằm xuống.
“Vì sao?”
Cố Kiều Niệm lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn vì sao nữa chứ, người ấy cho mình một vấn đề nan giải, nên đương nhiên mình phải tìm ra được bà ấy, để hỏi cho rõ ràng.
“Em rất tò mò với phù thủy.”
Cố Kiều Niệm nói bừa.
Chu Chu: “…”
“Ngày nào chị cũng chăm sóc em mệt muốn chết, bây giờ em còn muốn chị đi tìm phù thủy cho em, đúng là không thể hiểu nổi.”
Tuy rằng Chu Chu nói như thế, nhưng vẫn tìm người đi làm chuyện này.
Xe cộ trên đường cứ nhích từng chút một.
Cố Kiều Niệm ngây người ra một lúc, sau đó cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Cung Dịch một cái tin tức vô cùng hấp dẫn.
“Chàng trai nhỏ, chị đây đột nhiên thấy nhớ cưng.”
Dựa theo múi giờ ở quốc gia mà Cung Dịch đang ở, thì hẳn là lúc này Cung Dịch đang làm việc rồi.
Tin nhắn được gửi đi xong, cô không nhận được hồi âm.
Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc.
Còn mấy giây nữa là hết hiệu lực thu hồi tin nhắn, cô vội vàng xóa dòng tin nhắn ấy đi.
Buồn nôn chết đi được, Cố Kiều Niệm thầm nghĩ.
Chỉ là, cô thật sự nhớ anh.
Nhất là khi đột nhiên ý thức được rằng giữa hai người bọn họ còn có một màn sương mù dày đặc, Cố Kiều Niệm càng muốn nhanh chóng nhìn thấy anh sớm hơn.
Cô đột nhiên nghĩ tới thời gian lúc trước khi Cung Dịch còn làm thực tập sinh.
Anh nói muốn gặp cô, ngay sau đó sẽ tới tìm cô.
Thằng nhóc này giờ lại chạy xa như thế, cô muốn lập tức đi gặp anh cũng không được.
Chu Chu ngồi ở bên cạnh, cũng nhìn