Nửa tiếng sau, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa nhà hàng, Khương Bác vội vàng xuống xe, theo sau ông ta chính là Khương Nhược Vi.
Khương Chi Chi núp trong bóng tối tính toán thời gian, không hoảng hốt không vội vàng chạy ra ngoài, vừa khéo gặp được Khương Bác đang đi tới.
“Ơ, bố, em gái?”
Vẻ mặt Khương Chi Chi trở nên kỳ quái nhìn về phía Khương Bác và Khương Nhược Vi, trên mặt thể hiện vẻ không biết gì cả.
“Chị, không phải chị đang đi ăn cơm cùng với anh Hạo Thần sao?”
Khương Nhược Vi vội vàng truy hỏi, Khương Chi Chi cũng thản nhiên gật đầu: “Mạc Hạo Thần dường như đã uống say, vì thế chị mới ra ngoài gọi cho anh ấy một phần canh giải rượu.”
“Chi Chi, Hạo Thần đang ở đâu thế?”
Khương Bác cau mày hỏi, nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, sắc mặt trở nên lo lắng.
Cuối cùng thì cái tên nào nói bậy nói bạ, nói rằng thằng nhóc nhà họ Mạc ở bên ngoài ăn vụng, không phải lúc này cái tên nhóc đang hẹn hò với con gái của ông ta sao?
“Ở trong phòng bao đấy ạ!”
Khương Chi Chi đi trước dẫn đường, cô đứng ở ngoài cửa cổ gắng dùng sức đẩy cửa, giống như lúc này mới để ý tới việc này: “Ơ? Sao cánh cửa này lại đột nhiên không mở được thế…”
Khương Bác cau mày, nghĩ đến cuộc điện thoại không rõ ràng kia, ông ta bảo mấy tên vệ sĩ đi theo nhanh chóng phá cửa đi.
Một tiếng ầm vang lên, khóa trên cánh cửa này nhanh chóng rơi xuống.
Ngay khi họ vừa đẩy cửa ra thì hình ảnh cay mắt nhanh chóng hiện ra trước mắt họ.
Mạc Hạo Thần, người mà bọn họ đang tìm kiếm lúc này đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên ghế salon, bên dưới anh ta còn có một người đàn ông khác!
“A!”
Khương Chi Chi hét lên, sau đó núp đằng sau lưng Khương Nhược Vi, không dám nhìn tiếp.
Lúc này, Khương Nhược Vi đã hoàn toàn sững sờ, sắc mặt trở nên tái xanh.
“Mau lên, mau làm cho tên nhóc đó tỉnh lại.”
Khương Bác trầm mặc lên tiếng phân phó, mấy tên vệ sĩ kia vừa nghe thấy thế, vội vàng cầm lấy bình nước tạt thẳng vào hai người đang nằm ở kia.
“Ào…”
Một xô nước đá nhanh chóng tưới xuống, Mạc Hạo Thần run run, gắng gượng tỉnh lại, anh ta theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông thô bỉ, ba ngày chưa tắm kia…
“Oẹ…”
Anh ta không nhịn được nôn một tiếng, một luồng gió lạnh thổi qua.
Lúc này anh ta mới chú ý tới việc cơ thể mình đang vô cùng lạnh, anh ta cúi đầu nhìn thấy mình đang nằm đè lên người đàn ông kia.
“Cút ngay!”
Anh ta chán ghét đẩy người đàn ông thô kệch kia ra, vẻ mặt anh tuấn trở nên vô cùng khó coi, mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Đây không phải người mà anh ta đã chuẩn bị cho Khương Chi Chi sao? Sao bây giờ tên này lại xuất hiện dưới người…
“Hu hu hu, Mạc Hạo Thần, sao anh nỡ đối xử với em như thế?”
Cũng không chờ Mạc Hạo Thần nghĩ gì, sau lưng anh ta nhanh chóng truyền tới tiếng khóc sướt mướt của Khương Chi Chi, lúc anh ta quay đầu lại thì cảm giác da đầu trở nên tê dại!
Khương Chi Chi, chú Khương… còn có cả Nhược Vi!
“Anh muốn vui vẻ với đàn ông thì cứ nói thẳng, tại sao phải làm thế với em? Anh đang cảm thấy việc làm nhục em, làm nhục nhà họ Khương thì vui vẻ lắm sao?”
Khương Chi Chi lên tiếng, giọng nói bi thương khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Mạc Hạo Thần hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối, vội vàng lên tiền xin lỗi: “Chi Chi, bác trai… chuyện không phải như những gì mọi người nghĩ đâu… cháu bị người khác hãm hại!”
Khương Bác thất vọng lắc đầu: “Uổng công tôi xem cậu như con trai mình.”
“Bác trai, chuyện này không phải như thế!” Mạc Hạo Thần cố gắng muốn vãn hồi mọi chuyện.
“Chuyện đã tới nước này mà anh còn muốn lừa gạt tôi nữa sao?”
Khương Chi Chi không định sẽ cho anh ta cơ hội giải thích, giả vờ dùng tay áo lau nước mắt.
“Không phải… anh không có…”
Mạc Hạo Thần bị nước lạnh làm cho tỉnh lại, lúc này đầu óc anh ta vẫn còn tác dụng của thuốc, rối như tơ vò: “Chi Chi, hãy nghe anh giải thích đi.”
“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không muốn nghe!”
Khương Chi Chi cúi đầu ôm mặt, cố gắng kiềm nén tiếng cười: “Tôi muốn từ hôn, tôi không cần gả cho một tên gay như anh!”
Cô vừa nói ra lời này, sắc mặt của những người trong phòng bao cùng nhanh chóng thay đổi.
“Chi Chi, anh biết lần này anh đã làm sai rồi, không cảnh giác nên mới rơi vào bẫy của người khác.
Cho dù em có đánh, em có mắng anh thế nào cũng được, thế nhưng anh xin em đừng từ hôn với anh.” Mạc Hạo Thần cắn răng: “Cầu xin em hãy cho anh một cơ hội!”
“Đúng vậy đó chị, anh Hạo Thần cũng chỉ hồ đồ một chút, chị hãy cho anh ấy một cơ hội nữa đi!”
Khương Nhược Vi nhìn Mạc Hạo Thần đang chật vật quỳ trên đất, không thể nói hết sự tức giận trong lòng.
Ba lần bốn lượt xảy ra sơ suất, rốt cuộc là Mạc Hạo Thần đang làm gì thế?
Khương Chi Chi giễu cợt cong môi: “Không phải em muốn nói, anh ta là đàn ông thì cũng sẽ phạm phải sai lầm, cho nên chị nên nhân từ tha thứ