Cung Dịch bước vào, thay dép dùng một lần ở cửa rồi thong thả đi vào.
Sau khi nhìn một vòng, chút bất mãn vừa rồi lập tức biến mất hầu như không còn
Kiểu căn hộ mà Cố Kiều Niệm thuê đã được trang trí sẵn từ lúc giao phòng, chỉ cần xách đồ vào ở là được.
Phòng Cố Kiều Niệm đã có thêm nhiều thứ nhưng cơ bản vẫn duy trì trang trí như ban đầu.
Nội thất hầu như không thay đổi.
Nhưng cô lại nghiêm túc sắp xếp nội thất ở căn nhà với Cung Dịch, giống như bên này chỉ là nơi đặt chân.
Còn chỗ kia là... Nhà? Tổ ấm tình yêu?
Ừm, tóm lại không giống nhau là được.
"Cô có thể ở lại chỗ này, muốn ở bao lâu cũng được." Cung Dịch nhìn Tư Hân Nhiễm vừa cởi giày cao gót, đi chân trần bước vào phòng khách.
Tư Hân Nhiễm: "..."
Từ nhỏ đến lớn lúc nào anh cũng sáng nắng chiều mưa như vậy!
Sao cô ta lại thích kiểu người này nhỉ?
"Ai cần anh cho phép?" Tư Hân Nhiễm lẩm bẩm, sau đó nhìn quanh căn hộ của Cố Kiều Niệm một vòng.
Từ nhỏ cô công chúa này đã ở trong các biệt thự lớn đến mức đi từ cổng vào nhà cũng phải đi ô tô, phòng thay đồ của cô còn lớn hơn căn hộ này của Cố Kiều Niệm.
Tư Hân Nhiễm mới nhìn lướt qua đã lập tức chê bai:
"Không phải chị kiếm được nhiều tiền lắm sao? Thế mà chỉ ở trong căn nhà thế này thôi á?” Tư Hân Nhiễm nhìn Cố Kiều Niệm, lại nhìn Cung Dịch, vẻ mặt thất vọng tràn trề: “Tiền anh kiếm trong một phút cũng đủ mua căn nhà này rồi nhỉ? Còn đi lừa tiền của người ta, xấu hổ không?”
"Con nhóc này!"
Nghiêm Trình Thành tiến lên kéo Tư Hân Nhiễm cách xa Cung Dịch giống như xách một con gà con.
"Say rồi, chắc chắn là con bé say rồi." Sau đó Nghiêm Trình Thành cố gắng tươi cười nói với Cung Dịch.
Cung Dịch không thèm quan tâm.
Hiện giờ anh chỉ cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
"Chê à?" Cố Kiều Niệm cởi giày cao gót ra, đi tới phòng khách rồi nằm ngả ra sofa, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Tư Hân Nhiễm: “Vậy ra đường ngủ.”
"Nhà này có bao nhiêu phòng?" Tôi ngủ ở đâu?”
Tư Hân Nhiễm làm như không nghe thấy, bắt đầu đi dạo.
Cố Kiều Niệm cười cười không nói gì.
Từ nhỏ Tư Hân Nhiễm đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ngạo mạn là thứ đã được khắc vào trong xương cốt. .
Cô không hy vọng gì cô ta sẽ thay đổi.
Chỉ cần cho cô ta ở nhờ vài ngày, chờ vết thương trên mặt khỏi hẳn thì lại ai đi đường nấy.
Cô ta thích kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo đi.
Cố Kiều Niệm đâu có biết, Tư Hân Nhiễm còn giỏi ăn vạ hơn cả Cung Dịch...
“Cô Tư, phòng khách ở bên này!”
Chu Chu kiên trì dẫn Tư Hân Nhiễm đến phòng khách.
Tư Hân Nhiễm rất không hài lòng, cái phòng này còn không to bằng nhà vệ sinh ở biệt thự nhà cô.
Nhưng cô ta sợ Cố Kiều Niệm đuổi cô ta ra ngoài nên không dám ý kiến.
Đêm nay trải qua đủ thứ chuyện, cô vừa khóc vừa làm mình làm mẩy còn đánh nhau một trận nên giờ đây cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Chu Chu vừa trải giường cho cô, giờ thì đã ra ngoài để lấy áo ngủ cho cô.
Mà Tư Hân Nhiễm đã ngã ngửa trên giường ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chu Chu cũng không dám đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên cho cô
Lúc đang định đi, chẳng hiểu sao Chu Chu lại vòng lại nhìn Tư Hân Nhiễm một cái.
Nhìn kỹ thì thấy trên khuôn mặt Tư Hân Nhiễm còn có nét hơi giống Kiều Kiều.
“Đánh mày đấy đồ xấu xí!”
Đúng lúc này, Tư Hân Nhiễm đột nhiên nghiến răng rồi giơ tay cào cào một hồi.
May mà Chu Chu trốn nhanh, không thì móng vuốt của Tư Hân Nhiễm đã cào lên mặt cô rồi.
"Tính tình cũng giống nữa, bạo lực quá thể." Chu Chu vỗ vỗ ngực, vội vàng rời khỏi phòng khách.
"Ngủ rồi."
Chu Chu rón rén trở lại phòng khách.
"Được, mấy ngày này phiền mọi người rồi." Nghiêm Trình Thành đứng dậy: “Tôi đi đây.”
“Tổng giám đốc Nghiêm, để tôi tiễn anh!”
Chu Chu biết, Cung Dịch chắc chắn không đồng ý để Cố Kiều Niệm ở lại đây.
Còn không biết sẽ anh sẽ làm ầm ĩ đến mức nào.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
"Hả?" Nghiêm Trình Thành nhìn Chu Chu, ánh mắt đong đầy những cảm xúc phức tạp.
Nhưng anh cũng không từ chối.
Sau đó, Chu Chu và Nghiêm Trình Thành rời đi.
Cố Kiều Niệm quay đầu nhìn về phía Cung Dịch.
Cung Dịch đang nhìn tấm poster in hình Cố Kiều Niệm được treo trong phòng khách.
Biết Cố Kiều Niệm đang nhìn anh, anh cũng quay đầu lại.