Hai cô gái không ngờ cuộc trò chuyện của mình lại bị nghe trộm, tiếp tục tán gẫu.
Sau khi ghi chép xong, Du Ánh nhìn máy tính xách tay trước mặt, sự kính nể dành cho Khương Chi Chi càng nhiều hơn: “Chi Chi, tớ thề, chỉ cần sau này cậu gầy xuống thì chắc chắn sẽ có vô số người theo đuổi cậu.
Cậu thông minh như thế, dáng vẻ lại ưa nhìn như vậy… sau này nếu ai có thể trở thành bạn trai của cậu thì chắc chắn sẽ vô cùng có lợi.”
Nếu không phải hai người cùng giới tình thì… khụ, cô ấy cũng có thể, thật sự có thể!
Khương Chi Chi khinh thường lên tiếng: “Đàn ông thì có gì tốt chứ?”
“Cậu không muốn nếm thử cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay sao?” Du Ánh hỏi, con gái bây giờ ai lại không muốn được người khác cưng chiều như một công chúa đâu chứ?
“Không cần, dựa vào đàn ông thì chẳng bằng dựa vào mình.”
Khương Chi Chi nhanh chóng tiếp lời: “Đàn ông bây giờ, đặc biệt là mấy tên có dáng vẻ không tệ ấy chính là mấy người không đáng tin nhất.
Bề ngoài trông lịch sự như thế nhưng lại chẳng bằng một tên cầm thú, chẳng dùng được.”
Lấy Mạc Hạo Thần ra làm ví dụ, những người xung quanh đều cho rằng anh ta chính là một người thâm tình, chân thành… tôi khinh!
Một tên sói đầy tham vọng, đáng ghê tởm, mỗi khi nhìn thấy tên đó cô đều cho rằng sẽ gây tổn thương ánh mắt mình!
Loại đàn ông chó như thế, cô cũng không còn lạ gì nữa.
Đối mặt với biểu cảm khiếp sợ của Du Ánh, Khương Chi Chi chỉ cười khẽ: “Chờ tới khi có tiền thì không cần biết là tên đàn ông như thế nào, chỉ cần đẹp trai thì thích người nào liền gọi người đó, còn nói yêu đương sao, đúng là chuyện lãng phí thời gian?”
Du Ánh nghe tới mức sợ ngây người, chỉ trong thoáng chốc cô ấy cảm thấy… những điều Khương Chi Chi nói cũng không hề sai.
Đàn ông có thể ra ngoài tìm thú vui cho mình, thế tại sao các cô lại không thể?
Nào ngờ cách một bức tường, Tô Thần đưa tay che miệng, cười tới chảy nước mắt: “Cận Mặc, anh có nghe thấy gì không, tính cách của cô gái nhà họ Khương kia đúng là thú vị!”
Nói yêu đương là chuyện lãng phí thời gian, thế nhưng việc bao nuôi đàn ông thì lại đáng tin… ý này, tuyệt đấy chứ!
Những cô gái bình thường làm sao có được những suy nghĩ như thế.
Anh ta cười, không hề chú ý tới vẻ mặt của người đàn ông đang ngồi bên cạnh trông vô cùng khó coi!
Có tiền, dáng vẻ không tệ, còn một câu “Nhìn được nhưng không dùng được”…
Nguyên Cận Mặc nhớ lại lúc xảy ra tình một đêm với Khương Chi Chi, cuối cùng anh bị người phụ nữ này làm cho ngất đi, để mặc cô muốn làm gì thì làm…
Cũng không phải ứng với câu nói, nhìn được mà không dùng được kia sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt anh hoàn toàn trầm xuống, đen như đáy nồi.
Cuối cùng cũng do nụ cười không nhịn được của Tô Thần mà khiến hai cô gái đang tán gẫu trong phòng nghe thấy.
Khương Chi Chi cảm thấy cả kinh, Du Ánh cũng quay đầu nhìn lại, cả hai đều bị hai người đàn ông đẹp trai đứng trước cửa làm cho hoảng hốt.
“Ai đấy?”
Khương Chi Chi nhíu mày, khi xoay người thì nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú và… Nguyên Cận Mặc!
Cô hơi cau mày.
“Cô gái nhỏ, cô tới đây thuê nhà sao?”
Tô Thần cười một tiếng, vô cùng tự nhiên đi thẳng vào nhà.
Khương Chi Chi gật đầu một cái, chợt nhớ tới tòa nhà này chính là bất động sản của tập đoàn Nguyên Thị, đúng là trùng hợp.
“Anh… anh chính là Tô Thần?”
Một lúc lâu sau, Du Ánh đột nhiên kêu lên, đưa tay che miệng, ánh mắt dường như phát sáng.
Ngón tay út không ngừng kéo ống tay áo của Khương Chi Chi, chỉ hận không thể hét lớn lên: “Chi Chi, là Tô Thần, chính là người mẫu Tô Thần này!”
Đây chính là người đàn ông vào giới giải trí nhờ gương mặt!
“Có thể được một người xinh đẹp như em nhận ra chính là vinh hạnh của tôi.”
Tô Thần híp mắt lại, để lộ ra nụ cười hút hồn bao cô gái, Du Ánh đưa tay ôm ngực, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Khương Chi Chi: “…”
Có cần phải khoa trương đến thế không?
Kiếp trước, Khương Chi Chi một lòng nghĩ về sự nghiệp, không quá hiểu tâm trạng của mấy người si mê thần tượng.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, trùng hợp đụng phải ánh mắt thâm thúy.
Kể từ sau khi Nguyên Cận Mặc được Tô Thần ép vào đây thì cũng không nói gì, nhẹ nhàng dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng luôn nhìn về phía người nào đó, ánh mắt thoáng động đậy.
Rõ ràng vẫn là người có dáng vẻ mập mạp trước đây thế nhưng cảm giác mang lại cho người khác lại khác nhau một trời một vực.
Ánh sáng