Cố Kiều Niệm là một người rất nguyên tắc. Những chuyện nhỏ như việc trả thù này, cô có những nguyên tắc rất rõ ràng. Nói một cách đơn giản đó chính là gậy ông đập lưng ông.
Thói đời ngày nay, kẻ khốn nạn như tên lưu manh đó cũng không quá nhiều. Cao Nhã có thể làm điều đó, Cố Kiều Niệm còn có thể làm tốt hơn, càng trót lọt hơn. Đến lúc đó ngay cả khi Cao Nhã tới kêu la, cô chỉ cần trả lại nguyên vẹn lời nói của cô ta là được: "Cô có bằng chứng không?"
Xem cuối cùng ai sẽ là người bị suy sụp.
Một lúc sau, xe bảo mẫu do ban tổ chức chuẩn bị đã đến, cũng may là xe to có bảy chỗ ngồi vừa đủ cho Cố Kiều Niệm, Chu Chu và vệ sĩ của cô, chỉ là hơi chật chội một chút.
Lần rắc rối này đã giải quyết xong.
Khi Cố Kiều Niệm đi ra ngoài, bên ngoài đã bị tắc đường không thể đi được.
Mãi mới đi ra khỏi đó thì đã hơn mười hai giờ.
Cố Kiều Niệm gửi cho Cung Dịch một tin nhắn wechat dỗ anh đi ngủ trước.
Cung Dịch trả lời: "Ừm, chị cứ đi từ từ đừng vội, trên đường an toàn là trên hết."
Cố Kiều Niệm đành chịu. Cô biết chắc chắn Cung Dịch phải chờ cô quay trở về mới ngủ được.
Cũng may là sau khi đi qua đoạn đường bị ùn tắc thì đường đã thông thoáng rồi. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, Cố Kiều Niệm nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cô sống ở trung tâm thành phố, trên đường phải càng ngày càng sầm uất mới phải. Cố Kiều Niệm quay đầu lại giao ánh mắt với bốn người Khôi Kiệt ngồi ở phía sau. Bốn người họ cũng đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
"Bác tài, anh lái xe đi đâu thế?" Lúc này, Khôi Kiệt hỏi.
Rõ ràng thấy tài xế run rẩy trả lời: "Bên này là đường tắt! Đi về sẽ nhanh hơn!"
Anh ta vừa dứt lời, hình như nhìn thấy gì đó, trực tiếp đạp phanh dừng xe, sau đó mở cửa chạy đi.
Cố Kiều Niệm: "..."
"Sao vậy?" Trên mặt Chu Chu tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Chúng ta mắc bẫy rồi." Cố Kiều Niệm giải thích.
Lúc này, trong bốn vệ sĩ có một người ở lại, Khôi Kiệt cùng hai người khác bước xuống xe.
Xung quanh vốn dĩ tối om bỗng ánh sáng chói mắt lần lượt sáng lên.
Ba người Khôi Kiệt cao to mạnh mẽ đứng phía trước chiếc xe thương vụ mà Cố Kiều Niệm đang ngồi.
Phía trước nơi cách bọn họ hơn mười mét có mấy chiếc xe Nissan màu đen đang đỗ, ở gần xe thương vụ còn có một vòng tròn xe máy, có mấy người trông như côn đồ cầm gậy bước xuống xe Nissan.
"Bọn mày muốn làm gì?" Khôi Kiệt hỏi.
"Chị tao muốn mời Cố Kiều Niệm uống trà, bảo cô ta xuống xe đi với ông đây!" Vẻ mặt người đàn ông dẫn đầu đầy khinh thường đánh giá từ trên xuống dưới mấy người Khôi Kiệt: "Chúng mày nhìn ba tên ngu ngốc này đi, mặc vest đen, đi giày da cứ như đang đóng phim Ma trận ấy nhỉ...”
"Tao chỉ cảnh cáo bọn mày một lần thôi, giải tán ngay lập tức." Khôi Kiệt nói.
"Ôi chao, làm bố mày sợ quá đấy!" Người đàn ông dẫn đầu giả bộ sợ hãi rồi lại cười phá lên. Tiếng cười vừa dứt, vẻ mặt đầy tức giận cầm gậy chỉ vào Khôi Kiệt mắng: "Đồ chó, đừng có làm cậu chủ Hùng không vui, mau lượn đi!"
Khôi Kiệt quay đầu nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm lặng lẽ gật đầu.
Chu Chu ngơ ngác nhìn xung quanh. Trong lòng cô ấy nghĩ thầm, nếu Khôi Kiệt không thể đánh thắng, cô ấy sẽ trực tiếp lái xe bỏ chạy khỏi đám đồ con rùa này!
Được sự cho phép của Cố Kiều Niệm, Khôi Kiệt xoay cổ.
Hai người còn lại cũng xoay cổ một chút.
Sau đó, ba người lấy một cây gậy từ phía sau lưng ra, vung nhẹ một đường, ngay lập tức cây gậy dài gấp ba lần.
Sau đó, trong lúc đám côn đồ còn đang nghi ngờ, Khôi Kiệt ngoắc ngón tay về phía bọn chúng nói: "Đến đi."
"Mẹ nó! Mày hung hăng càn quấy đúng không? Các anh em, cắt ngón tay của nó cho ông!" Trong nháy mắt, cậu chủ Hùng cảm thấy mình bị khiêu khích, lập tức gào to lên!
"Đám khốn kiếp này, một đám người xúm vào đánh ba người nhà mình!" Chu Chu vô cùng kích động rồi nhìn về phía người ở lại trong xe nói: "Anh Bảo, anh cũng xông lên đi!
"Không cần đâu." Anh Bảo ngồi vững vàng ôm cánh tay, buổi tối vẫn đeo kính râm, vô cùng bình tĩnh nói: "Hai người là