Bầu trời bên ngoài khách sạn cứ như bị thủng một lỗ.
Mưa như trút nước.
Nhìn ra từ cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, tầm nhìn thấp đến đáng thương.
Khách sạn Cố Kiều Niệm ở là khách sạn có tầm nhìn tốt nhất Đế Đô.
Phòng cô ở là phòng có tầm nhìn tốt nhất trong khách sạn.
Cửa sổ kiểu Pháp trong phòng gần như có thể nhìn xuống cả thành phố.
Trong màn mưa, đèn đóm sáng trưng.
Bàn tay lớn của Cung Dịch nắm lấy tay bé của Cố Kiều Niệm, giữ cô trước cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ.
Cố Kiều Niệm cũng không ngờ.
Cô đến kéo rèm cửa sổ lại, sau đó là cảnh này.
“Cung Dịch, nghe lời, không thể ở đây…”
“Tôi không nghe.” Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm từ phía sau, anh hôn lên vành tai cô, giọng điệu không tập trung.
Nghe vào tai sẽ tự động khiến người ta phiên dịch thành: “Cầu xin tôi đi.”
“Sẽ bị người ta thấy đó.” Giọng Cố Kiều Niệm run lên.
“Vậy để người khác thấy đi.” Cung Dịch thì thầm bên tai cô.
Trên thực tế, tầng cao như thế này, với lại kiểu khách sạn cao cấp thế này kính chỉ một mặt mà thôi, bên ngoài không thể thấy được, nhưng Cung Dịch lại thích nói vậy. Cố Kiều Niệm cũng biết bên ngoài không thấy được, nhưng… là thủy tinh đấy, cô có thể nhìn ra ngoài đấy. Xấu hổ chết đi được!
“Cung Dịch…”
Cố Kiều Niệm quay đầu, muốn tiếp tục dỗ anh.
Ai mà ngờ cô chưa kịp lên tiếng, Cung Dịch đã thuận thế hôn cô, một mạch chiếm thành đoạt đất đến mức đầu óc Cố Kiều Niệm rối loạn một nùi.
Từ từ.
Cố Kiều Niệm cũng không có hơi sức phản kháng.
Cung Dịch chầm chậm hôn đến cổ cô, dịu dàng cẩn thận hôn xương quai xanh xinh đẹp của cô.
“Chị, chị biết làm thế nào để cầu xin tôi mà.”
Cố Kiều Niệm thở hổn hển, nhìn anh với ánh mắt phủ hơi sương.
“Tôi không biết.” Cô mềm nhũn nói.
“Chị biết.” Cung Dịch thu lại một tay nắm cằm cô, đầu ngón tay khẽ khàng lướt miêu tả trên cánh môi cô.
Cố Kiều Niệm lơ mơ suy nghĩ.
“Nếu chị không biết, vậy chúng ta…”
Cung Dịch hơi nhướng mày.
Thần thái cả người bá đạo ngấm vào tận xương tủy.
Dường như đang nói nếu chị không biết tôi muốn gì, vậy tôi chỉ có thể hung hăng ức hiếp chị.
Có lẽ là bản năng tìm đường sống, trong đầu Cố Kiều Niệm lóe lên tia chớp như đá bén lửa.
“Anh!”
Ngón tay Cung Dịch chợt dừng lại.
“Anh, em xin anh.”
Cố Kiều Niệm tiếp tục cầu xin.
“Kéo rèm cửa vào, đừng đứng cạnh cửa sổ nữa.” Hai mắt Cố Kiều Niệm ướt át, vừa gọi anh vừa nhìn Cung Dịch.
Cung Dịch nghĩ.
Vừa dỗ vừa lừa khiến cô gọi anh thì mình thắng rồi.
Nhưng…
Lúc anh nghe tiếng gọi “anh” này.
Trong đầu Cung Dịch có sợi dây đứt phăng.1
Dường như trong máu có ngọn lửa bùng lên theo từng tiếng gọi “anh” của Cố Kiều Niệm.
Anh nắm cằm cô.
Tiếng gọi “anh” và xin tha cô chưa kịp nói ra đều bị hôn chặn lại.
Cố Kiều Niệm ngây ngốc.
Chẳng lẽ gọi “anh” không phải là thứ anh muốn sao?
Sao vẫn ở đây?
Thời tiết này của Đế Đô đến rất đột ngột nhưng đi rất chậm rãi. Dựa vào phản hồi bên sân bay, thời tiết phải đạt được yêu cầu máy bay có thể cất cánh, chí ít cũng phải sau trưa ngày thứ hai.
Có vài bạn nhỏ muốn đến lớp có lý do để ngày thứ hai không lên lớp.
Thời gian đầy đủ cũng rất trắng trợn.
Thêm sức hấp dẫn của tiếng gọi “anh”.
Cả một đêm cậu Cung đang “nhảy qua nhảy lại” trên bờ vực mất khống chế và sắp mất khống chế.
Lúc hừng đông.
Đế Đô ồn ào náo động chìm trong im lặng.
Buồng tắm trong phòng ngủ của khách sạn, chắc là để tăng thêm phần tình thú, phía trước giường lớn đều là mặt thủy tinh. Vừa mới sử dụng, thủy tinh bị hơi nước che phủ mờ ảo một mảng, lờ mờ có thể nhìn thấy có mấy dấu bàn tay lộn xộn bên trên.
Sau khi Cung Dịch vệ sinh cá nhân xong, anh ôm Cố Kiều Niệm trong phòng tắm ra ngoài lau tóc sấy tóc.
Có thể vì vừa tắm xong, cũng có thể vì nguyên nhân gì khác, da Cố Kiều Niệm trong suốt hơn bình thường nhiều, vô cùng mềm mại, không lỗ chân lông. Ánh mắt cũng sáng hơn bình thường, lông mi dày dày