Khương Chi Chi bước xuống.
Tinh thần của cô vô cùng sung mãn, da thịt trắng nõn mọng nước.
Đây chính là sự hiệu quả sau khi ngâm mình trong nước có cánh hoa.
Mái tóc đen như mực, tóc cô buông dài sau gáy, trên người mặt bộ quần áo màu đỏ, trông kiều diễm lại vô cùng sáng rõ.
Da thịt trắng như tuyết dường như sáng bừng lên dưới ánh đèn, lớp trang điểm nhẹ nhàng, nốt ruồi đầy mê hoặc kia dường như có ma lực.
Rõ ràng thứ đập vào mắt mọi người chính là một người có vóc dáng tròn trịa, thế nhưng lại có thể cảm nhận được vẻ đẹp tự nhiên, thoải mái.
Tất cả đều đúng lúc.
Những người mới vừa rồi còn cười nhạo Khương Chi Chi đều nhanh chóng im miệng, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người đang đứng ở chỗ cầu thang, ai nấy cũng không nhịn được mà nín thở.
Ngay cả Mạc Hạo Thần cũng không nhịn được mà cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của Khương Chi Chi, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Con heo mập trông vô cùng khó coi ban nãy…
Từ bao giờ lại trở nên thuận mắt như thế?
“Đây chính là con gái lớn nhà họ Khương đó sao? Khí thế đúng là mạnh mẽ…”
“Mập thì mập thế nhưng sau khi gầy xuống thì chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.
”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, Khương Chi Chi mập mạp xấu xí trong lời đồn trước đây, lúc này khi nhìn thấy sự thật trước mắt ai nấy cũng cho rằng mọi thứ cũng chỉ là phóng đại mà thôi.
Khương Nhược Vi chú ý tới ánh mắt đang nhìn Khương Chi Chi chằm chằm của Mạc Hạo Thần, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều bị mù hết rồi sao? Không nhìn thấy dáng vẻ mập mạp của Khương Chi Chi à?
Đúng rồi, con nhỏ đê tiện Khương Chi Chi này, cố ý chăm chút cho trang phục của mình là đang muốn cướp đi sự chú ý của cô ta khiến cô ta không được chú ý!
Cô ta cố kìm nén sự tức giận trong lòng, đưa tay cầm lấy ly rượu vang trong tay tiến tới nghênh đón.
Cô ta cho rằng chỉ cần Khương Chi Chi và mình đứng cùng một chỗ thì nhất định có thể thông qua sự so sánh, chèn ép chị gái mình!
“Chị, chị tới rồi, mọi người đã chờ chị lâu rồi đấy!”
Khương Nhược Vi tỉnh bơ đứng bên cạnh Khương Chi Chi, cười khanh khách, cố gắng dùng hết khả năng.
Khương Chi Chi nhận ra được dụng ý trong lòng cô ta, khóe miệng cong lên như đang cân nhắc điều gì.
Hai người đứng cùng một chỗ như thế, tiếng nghị luận nhanh chóng vang lên.
“Ôi, đừng nói là chị, khí thế hoàn toàn nghiền nát cô em gái.
”
“Cô em gái trông gầy yếu quá, không được nảy nở như chị.
”
Còn có một ông lão bạn của Phương Như Phượng cũng liên tục gật đầu: “Khương Chi Chi rất có phong thái của bà cụ Khương năm đó, không tệ, đúng là không tệ!”
Ông lão này có thân phận vô cùng cao quý, trong lúc bàn tán cũng không thèm hạ giọng.
Ông ta vừa lên tiếng đã nhận được không ít sự đồng tình của mọi người, nhanh chóng quay sang tán dương Phương Như Phượng và Khương Bác, nói rằng mặc dù nhà họ Khương chỉ toàn con gái thế nhưng cũng không hề thua một người con trai nào.
Khiến nét mặt già nua của Khương Bác trở nên vui vẻ, ông ta vuốt râu một cái, ánh mắt khi nhìn về phía con gái lớn cũng trở nên thoải mái hơn.
Khóe miệng Khương Nhược Vi co lại, cô ta phát hiện ra sau khi mình đứng bên cạnh Khương Chi Chi thì những giọng nói tán dương cô ta đều nhanh chóng biến mất.
Ngược lại mọi người đều quay sang tán dương Khương Chi Chi.
Đám người này bị mù hết rồi sao?
“Em gái, sao em lại thất thần như thế?” Khương Chi Chi đùa cợt lên tiếng, đáng đời cái con nhỏ Nhược Vi này.
Cô ta vừa không có ngực vừa không có mông, hơn nữa vóc người còn thấp bé hơn cả cô.
Ngày thường, cô ta thường khiến mọi người hài lòng vì sự khôn khéo của mình, cả ngày hôm nay cô ta đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, trang điểm đậm thật đậm để làm nổi bật mình.
Thế nhưng cũng khá tốt là khi đứng cùng với cô thì có thể nói là cũng không có gì đặc sắc, toàn bộ khuyết điểm đều lộ ra hết.
“Không có gì.
” Khương Nhược Vi cũng không muốn đợi thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.
“Nhược Vi, váy của em có hơi bẩn một chút, em nhìn một chút đi.
”
Khương Chi Chi liếc nhìn chiếc eo của em gái mình, không biết từ bao giờ mà nơi đó đã trở nên nhiều thịt hơn, hiển nhiên là lúc mặc chiếc váy này đã tốn không ít