Cố Thiến Thiến giả vờ không được, trong phút chốc trở nên luống cuống.
“Cố Kiều Niệm, không phải Cố Đức Hạo đang ở trong tay chị sao? Chị bảo ông ta đi tìm chỗ đó không được sao? Tôi vốn chẳng liên quan gì tới chuyện này, những gì nên làm tôi cũng đã làm rồi, mong chị nói chuyện có lý lẽ một chút được không?”
Bỗng có một tiếng cười lạnh lùng vang lên ở đầu kia điện thoại.
“Tôi nói chuyện với cô không có lý lẽ, cô làm gì được nào?” Cố Kiều Niệm lạnh lùng hỏi: “Hoặc là cô tìm thấy thi thể, hoặc là cô biến thành thi thể, tự chọn đi.”
Toàn thân Cố Thiến Thiến lạnh như băng.
Sau đó, cô ta nắm chặt tay, nghiến răng.
“Được! Cô cử người cho tôi, tôi đi tìm!” Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi, nói.
Dù sao Cố Kiều Niệm cứ cắn chặt cô ta không buông, không định nhả ra, vậy thì cô ta đi tìm thi thể là được.
Sau đó đích thân dẫn Cố Kiều Niệm đi nhìn xem cha mẹ cô chết thảm tới nhường nào.
Lúc đó, xem cô ta khó chịu hay Cố Kiều Niệm còn khó chịu hơn.
Cúp điện thoại.
Gió thổi qua thân vốn chỉ hơi se se lạnh, đột nhiên lạnh tới thấu xương.
Cố Kiều Niệm hít một hơi thật sâu, nâng mắt nhìn bầu trời quang đãng trong xanh.
Bầu trời Xuyên Tây có vẻ cao hơn ở những nơi khác rất nhiều.
Xanh thăm thẳm, áng mây giống kẹo bông, cuộn thành từng đám lớn, lững lờ trôi giữa vòm trời.
Cố Kiều Niệm nhắm mắt, trong lòng thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó quay người, đi về hướng hành lang.
*
Chu Chu đang nói chuyện với Cung Dịch một cách chật vật.
Tuy rằng Cung Dịch rất đẹp trai, có điều thực sự rất khó nói chuyện.
Anh kiệm lời như thế, rốt cuộc Cố Kiều Niệm làm cách nào mà chịu được vậy?
Ngay vào lúc Chu Chu cảm thấy bản thân mình có thể sắp chịu không nổi nữa, điện thoại của Cung Dịch bỗng vang lên.
Anh liếc một cái, nhận điện thoại, nghe gì đó, “ừ” một tiếng rồi ngắt luôn.
“Tôi có việc phải đi một lát.”
Chu Chu gật gật đầu, trong lòng đang nghĩ, cậu mau mau đi đi! Nói chuyện với cậu thêm hai câu nữa, chị gái nhỏ như tôi uất ức chết mất thôi!
*
Lối thoát hiểm chữa cháy tối tăm không có ánh sáng.
Cung Dịch đẩy cửa bước vào.
Cố Kiều Niệm đang đợi anh, ôm lấy anh ngay tức khắc.
“Sao thế?” Cung Dịch xoa xoa đầu cô: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Để tôi ôm lâu một chút trước đã, tôi sẽ nói sau.” Cố Kiều Niệm nói chuyện, cánh tay ôm Cung Dịch thật chặt.
Cung Dịch gật gật đầu.
Anh liên tục vuốt ve tóc cô an ủi cô.
“Không được, cho tôi hôm thêm hai cái nữa.”
Một lát sau, Cố Kiều Niệm kiễng chân nghiêng đầu.
Cung Dịch cười cười, cúi đầu hôn cô vượt quá hai cái.
Anh thích Cố Kiều Niệm làm nũng.
Nhưng anh cũng lo lắng rằng tại sao ngay vào lúc này cô đột nhiên thiếu cảm giác an toàn như vậy.
“Nếu như khó chịu, quay về phòng nằm nghỉ một lúc được không?” Cung Dịch dịu dàng đề nghị.
“Không khó chịu gì cả.” Cố Kiều Niệm vẫn cảm thấy chưa hôn đủ.
Cô dứt khoát bưng mặt Cung Dịch, nghiêm túc đặt nụ hôn lên đó.
Cung Dịch là thuốc trấn an cho tất cả mọi nỗi bất an của cô.
“Niệm Niệm, còn hôn tiếp nữa, một lát nữa lúc đọc kịch bản người ta sẽ phát hiện đấy.”
Một lát sau, Cung Dịch cúi đầu nói.
Cố Kiều Niệm đáp lại một tiếng, chuyển sang hôn nhè nhẹ.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Cung Dịch càng lúc càng không yên tâm.
Thời gian làm việc, anh có thể chơi xấu quấn lấy Cố Kiều Niệm đòi hôn, nhưng khả năng cô làm như thế rất nhỏ.
Cố Kiều Niệm dừng nụ hôn, cụp mí mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Cha mẹ ruột của tôi, nhiều khả năng, thực sự bị vợ chồng Cố Đức Hạo giết chết.” Cố Kiều Niệm lời ít mà ý nhiều.
Cung Dịch khẽ nhíu mày.
Cố Đức Hạo tới thành phố Dung đã được mấy ngày rồi.
Thành phố Dung phát triển rất mạnh mẽ, đại khái ông ta đã tập trung vào một khu vực, nhưng khu vực đó rộng tới mức khiến người ta sợ hãi, bây giờ chẳng có lấy một chút manh mối.
“Cũng không phải tôi đau khổ gì đâu.” Cố Kiều Niệm vòng xuống thắt lưng của Cung Dịch, mặt kề sát trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập: “Chỉ cảm thấy tiếc nuối…”
“Tôi hiểu mà.” Cung Dịch nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm, trước hết chị đừng suy nghĩ lung tung, bất kể ra sao, tôi vẫn luôn luôn ở bên chị.”
“Ừ.” Cố Kiều Niệm dựa trước ngực Cung Dịch gật đầu.
Anh cúi đầu, nâng cằm cô lên, dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô, sau đó yên tâm rồi nói: “Không khóc thầm là được.”
Mặc dù khách sạn bọn họ ở