Chu Chu sinh ra ở một địa phương nghèo, người thân mất hết không còn một ai.
Bà nội đi rồi, cô ấy chỉ có thể sống một mình. Để tiết kiệm một chút tiền, cô đành thuê một căn phòng trọ nhỏ ở cái nơi nhiều người tốt xấu lẫn lộn, nhưng được cái tiền cho thuê rẻ.
Ngày nào cô ấy cũng phải nghe mấy lời chửi bới của hàng xóm, bọn họ nói chuyện rất khó nghe.
Nhưng Nghiêm Trình Thành tuy hay dày vò mình thật ra lại ít khi gặp.
Cô ấy nghe Nghiêm Trình Thành nói xong, trong lòng đầy căm phẫn. Trong lòng cô ấy thầm nói, thật ra anh ta biết rất rõ vị trí của mình ở đâu, không biết anh ta sẽ gây họa cho cô gái nào.
Có lẽ anh ta không khống chế được nửa người dưới của mình, nhưng cũng không đến mức hành vi và tư tưởng bị mâu thuẫn với nhau.
Chu Chu vốn ôm tâm trạng đến xem trò hay.
Nhưng mà…
Rõ ràng mấy lời này của Nghiêm Trình Thành là dành cho Cung Dịch.
Nhưng anh ta cằn nhằn một hồi lâu sau, Cung Dịch lại không thèm đáp lời.
Chu Chu vì ngại bầu không khí xấu hổ này mà trợn hai mắt nhìn Cung Dịch, dùng sức nháy mắt, nhưng Cung Dịch vẫn thờ ơ.
Chu Chu tức!
Người này, ngoại trừ lúc ở trước mặt Cố Kiều Niệm còn biết điều một chút, thì những lúc còn lại đều chẳng khác gì một người máy chính hiệu!
Hết cách rồi…
“Tổng giám đốc Nghiêm, bác sĩ nói anh phải bình tĩnh một chút, đừng kích động quá, nếu không sẽ khó thở mà ngất đi đấy!”
Ánh mắt của người máy Cung Dịch đột nhiên nhìn về phía cô, hình như còn tràn đầy… lấy làm tiếc?
Hả?
Chu Chu nào biết được rằng, Nghiêm Trình Thành là loại người không nên dỗ dành, bởi vì càng dỗ thì anh ta lại càng hung hăng hơn.
“Thiếu không khí thì thiếu không khí đi! Chết rồi thì càng tốt! Chết xong tôi cũng không cần một tháng đổi bạn gái một lần nữa!”
Nghiêm Trình Thành nói xong, ngồi trên giường tức điên lên đạp chân một cái.
Cung Dịch nhìn anh ta.
Dường như Nghiêm Trình Thành cảm nhận được ánh mắt của Cung Dịch, động tác duỗi chân của anh ta cũng nhẹ hơn một chút.
“Tổng giám đốc, không đến mức ấy chứ? Có muốn đi kiếm bạn gái mới hay không là quyết định của anh mà? Chẳng lẽ… anh bị bỏ rơi rồi à?”
Cung Dịch: “…”
Anh lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho cục cưng của nhà mình.
“Người đại diện của chị đang nói chuyện phiếm vui lắm.”
Nghiêm Trình Thành nhìn thoáng qua Chu Chu, cô ấy đang ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Anh ta kích động, lại duỗi chân thật mạnh một cái.
Sau đó anh ta cảm thấy mình lại thiếu oxi.
Anh ta chết lặng, cố gắng hít sâu một hơi, rồi lại thở dài: “Không ai yêu tôi.”
Chu Chu: “…”
Cô ấy đột nhiên hiểu được vì sao lúc nãy Cung Dịch không lên tiếng.
“Có về hay không thì cậu tự quyết định đi.” Lúc này Cung Dịch thản nhiên nói: “Lát nữa đoàn làm phim sẽ tổ chức liên hoan, tôi là người mới, tới muộn thì không hay lắm, đi trước đây.”
Chu Chu nghĩ đến chuyện buổi trưa đạo diễn nói sẽ mời bọn họ ăn cơm, không biết là ăn cái gì.
“Cung Dịch, đạo diễn cho chúng ta ăn gì vậy?”
“Ăn thịt dê.”
Chu Chu nuốt nước miếng một cái, đang định nói tôi và cậu cùng về đi. Nhưng cô ấy lại lỡ liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.
Cung Dịch muốn đi, thì chắc tám chín phần mười là Kiều Kiều cũng đi, có Kiều Kiều thì đừng nói là anh em, cho dù là đi nữa cậu ta cũng sẽ bỏ qua hết.
Nếu như cô ấy cũng đi, để lại một mình Nghiêm Trình Thành ở chỗ này… thế thì đáng thương cho anh ta quá.
“Đi, cậu đi đi.” Chu Chu lắc đầu: “Chỗ này có tôi lo rồi.”
Nói xong, cô ấy còn dặn dò thêm: “Đừng ăn nhiều quá, để đạo diễn được thoải mái một chút.”
“Ừ.” Cung Dịch gật đầu, liếc nhìn Nghiêm Trình Thành một cái rồi đi thẳng.
Nghiêm Trình Thành rướn cổ lên, nhìn Cung Dịch rời đi xong bèn bật người ngồi dậy: “Cuối cùng cũng đi rồi.”
Chu Chu: “?”
“Tôi thấy cô rất muốn ăn dê quay hả? Mang cái áo lông của tôi lại đây, tôi dẫn cô ra ngoài ăn.” Nghiêm Trình Thành không còn vẻ thê lương giống như lúc nãy nữa.
“Vừa nãy anh giả vờ trước mặt Cung Dịch à?” Chu Chu kinh ngạc.
“Không có mà.” Nghiêm Trình Thành lắc đầu: “Tất cả những lời tôi nói đều phát ra từ tận đáy lòng! Nhưng… tên kia rõ ràng là chẳng thèm nghe một chữ nào vào tai, kệ cậu ta, chỉ cần cậu ta không tìm người tới đưa tôi về là được! Đi một chút đi, ra ngoài ăn dê quay!”
Chu Chu vẫn còn đang mờ mịt, cô ấy vô thức nắm lấy tay Nghiêm Trình Thành: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh đang bị bệnh đấy!”
“Không sao cả! Năm trước tôi đi trượt tuyết gãy cả tay chân nhưng vẫn đi lại được bình thường cơ mà, thế này đã là gì? Cùng lắm