“Cậu hai, dáng dấp này của anh cũng không tồi nha!”
Khương Chi Chi bị nòng súng lạnh lẽo ngăn chặn ở trên trán, miệng cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.
“Cô nghĩ nơi này của tôi là chỗ nào chứ, nói đến là đến, nói đi là đi sao?”
Đầu ngón tay của Nguyên Cận Mặc vẫn giữ trên cò súng, đôi mắt hẹp dài nheo lại: “Nói, cô ba lần bảy lượt đến gần tôi, có phải vì muốn thu hút sự chú ý của tôi không?”
Khóe mắt Khương Chi Chi co giật, sao có thể nói ra được lời này chứ nhỉ?
“Không phải vậy.
” Đầu cô lắc như trống bỏi, cô nhìn Nguyên Cận Mặc bằng đôi mắt tràn đầy sự chân thành, còn chớp chớp mấy lần.
“Còn dám nói dối!” Nguyên Cận Mặc thẹn quá hóa giận đẩy cô vào tường.
“Đầu tiên là đến cửa hàng của tôi mua thuốc, sau lại chửi bới chính em gái mình, hôm nay còn cố ý kiêu ngạo giả vờ không nhìn thấy tôi, còn có…”
“Cuối cùng lại bò vào phòng tôi, cô còn dám nói không phải mình muốn thu hút sự chú ý của tôi sao?”
“Tôi…” Khương Chi Chi nghe vậy thì miệng há hốc, ánh mắt cũng dại ra.
Nội tâm cô cực kỳ hỗn loạn, con mẹ nó có phải là Nguyên Cận Mặc này tự kỷ quá mức rồi không?
“Khương Chi Chi, cô lại lừa tôi lần nữa rồi, nên ngay cả khi hai nhà chúng ta có qua lại, tôi cũng sẽ gϊếŧ cô.
” Nguyên Cận Mặc bị lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Mỗi lần anh gặp được cô gái này, anh đều cảm thấy được danh dự của mình bị khiêu chiến rất lớn.
“Đúng vậy, cậu hai nói đúng!” Khương Chi Chi gật đầu như gà mổ thóc.
Cô sợ.
Nếu như tên đàn ông cặn bã hèn hạ này đến cả con gái cũng không tha khiến cô chưa làm được gì đã qua đời thì chẳng phải là cô trùng sinh phí công sao.
Cho nên cô quyết định một chủ ý, sau này Nguyên Cận Mặc nói gì cô cũng nhận hết.
“Cuối cùng thì cô cũng chịu thừa nhận.
” Nòng súng của Nguyên Cận Mặc dời xuống, khóe miệng anh lại khinh thường giương lên: “Ha, cô cho rằng cô làm như vậy sẽ khiến tôi để ý đến cô sao?”
Khương Chi Chi liếc nhìn Nguyên Cận Mặc, thăm dò hỏi: “Khụ, cậu hai cảm thấy thế nào?”
Cô thấy sợ đấy, thật sự sợ mình trả lời không tốt khiến cho đạn bị bắn ra.
“Đương nhiên là tôi không để ý đến cô rồi! Khương Chi Chi, tôi nói cho cô biết…”
Nguyên Cận Mặc kiêu ngạo hừ lạnh: “Tất cả những gì cô làm đều là mơ tưởng hão huyền, Nguyên Cận Mặc tôi tuyệt đối thấy chướng mắt loại phụ nữ như cô!”
“Đúng đúng đúng, cậu hai nói đúng.
” Khương Chi Chi trợn trắng mắt, sau đó lập tức gật đầu.
“Thái độ này của cô là như thế nào?” Nguyên Cận Mặc lại nhấc súng lên: “Cô nói xem, có phải cô muốn thu hút sự chú ý của tôi vì thích tôi không?”
Đáy lòng Khương Chi Chi thầm chửi hàng nghìn câu con mẹ nó, không thể nhịn được nữa mà chuẩn bị cứng rắn nhưng cô lại cảm nhận được thứ ở trên vầng trán của mình, bất cứ lúc nào bản thân cô cũng có thể bị chấm dứt bởi thứ vũ khí kia.
Cô quyết đoán mở miệng: “Phải! Cậu hai anh minh sáng suốt, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, phong lưu phóng khoáng, còn trẻ mà nhiều tiền! Tôi đã vô cùng ngưỡng mộ anh từ lâu rồi, ngưỡng mộ không ngớt luôn, mà tôi nào chỉ là thích anh chứ, thật sự là tôi yêu anh chết mất!”
Khương Chi Chi không biết mình làm như nào mà có thể máy móc nói xong những lời buồn nôn như vậy.
Nhưng cô biết rõ hiệu quả của nó.
Nguyên Cận Mặc đã lấy súng đang chặn trên trán cô xuống rồi.
“Quả đúng là như thế, Khương Chi Chi, bụng dạ cô thật sự rất khó lường!”
Nguyên Cận Mặc cũng bị những lời nói tâng bốc tốt đẹp kia lật đổ, trên mặt cũng không giấu được sự kiêu ngạo.
“Tôi đã nói thật rồi đó, cậu hai, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Khương Chi Chi tính