Bên trong lều, toàn bộ nhân viên công tác đều đang bận rộn chạy tới chạy lui.
Lời của đạo diễn vừa dứt, Cố Kiều Niệm nhìn lướt qua Cung Dịch, sau đó ngoắc ngoắc tay về phía anh: "Cậu bạn nhỏ, vậy thì tới đi."
Chung quanh có không ít nhân viên, nghe xong lời này nụ cười bọn họ đều bắt đầu trở nên kỳ quái.
Nhân viên ghi hình hậu trường trong trường quay mặt mũi tươi cười, nhanh chóng giơ camera trong tay lên.
Bắt đầu công việc rồi! Bắt đầu công việc rồi!
"Dựa theo trong kịch bản, chỗ này Lãnh Diệc Nhiên đã đuổi tất cả nam sủng đi, tuy rằng tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn, còn học theo dáng vẻ nịnh nọt của đám nam sủng, quyến rũ Phụng Cửu Khanh ngay dưới ngai vàng." Phó đạo diễn cầm kịch bản, trao đổi nội dung phân cảnh với Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
"OK."
Cố Kiều Niệm ra một dấu OK, sau đó táo bạo đưa tay ra, nhẹ nhàng khều hai cái dưới cằm Cung Dịch.
"Thả lỏng đi, đây không phải là quay chính thức, có sai sót gì cũng không sao đâu." Cố Kiều Niệm nói.
Cô thực sự sợ Cung Dịch sẽ hồi hộp.
Đây là bộ phim đầu tiên trong đời anh.
"Vâng, vất vả cho cô giáo phải dẫn dắt tôi." Cung Dịch ngửa đầu nhìn Cố Kiều Niệm.
"À, có rồi, có cảm giác đó rồi, Cung Dịch đừng có ngây thơ quá, tà tính một chút." Đạo diễn trước đấy còn đang mắng nhân viên công tác, quay đầu thấy Cố Kiều Niệm và Cung Dịch nói chuyện, lập tức cầm lấy mic của đạo diễn, hướng sang bên này ồn ào một trận.
Cố Kiều Niệm: "..."
Rốt cuộc anh ngây thơ ở chỗ nào vậy?
Đạo diễn, ông nhìn kỹ xem, trong ánh mắt thằng nhóc tiểu hồ ly này toàn là xảo quyệt với vội vã không giấu được nữa rồi đây.
"Biết rồi ạ." Cung Dịch đáp lại lời đạo diễn.
Lúc sau, anh quay sang nhìn Cố Kiều Niệm, bắt đầu nói kịch bản của Lãnh Diệc Nhiên, tản ra mùi dấm chua ghen tuông cùng những lời trêu chọc ác ý.
Trong nguyên tác, Lãnh Diệc Nhiên là một tên bệnh kiều, tính cách hung ác nham hiểm lại còn kỳ quặc.
Ban đầu khi tìm được tỷ tỷ yêu dấu về, chưa bao giờ hắn chịu nói chuyện tử tế, cứ luôn khiêu khích, đâm chọt người khác.
"Ánh mắt của Mặc Hải vương kém như vậy sao? Tìm được mấy tên nam sủng đủ các loại hình thù kỳ quái, sắc đẹp còn không bằng một phần nghìn vẻ đẹp của ta."
"Tỷ đưa ta về để ta làm nam sủng, nhưng chưa từng triệu kiến cũng không hề động vào ta. Tỷ tỷ, tỷ đang sợ cái gì vậy? Sợ bắt đầu sẽ không quay đầu lại được sao?"
"Không sợ ta?"
"Ta không tin."
"Trừ phi, tỷ chứng minh cho ta xem, tỷ có thể quay đầu được."
Lời kịch một câu lại một câu được đọc ra.
Lãnh Diệc Nhiên cũng chậm chậm mà tới gần Mặc Hải vương. Quần áo hắn mặc chính là quần áo của nam sủng. Một chiếc áo trường sam mỏng tanh màu đỏ sậm, lộ ra tảng ngực lớn.
Trong kịch bản, Mặc Hải vương sẽ bị tên hồ ly hại nước hại dân này ôm lấy.
Tầm mắt của Cố Kiều Niệm đảo qua phần ngực trần của Cung Dịch, trong đầu khó có thể điều khiển những hình ảnh không thể miêu tả đang tự động xuất hiện.
Lúc này, Lãnh Diệc Nhiên đã tiến tới gần ngay trước mắt nàng. Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó, Lãnh Diệc Nhiên hôn lên chóp mũi của Mặc Hải vương, rồi lại hôn lên môi của nàng.
Cung Dịch biết hôn tới mức nào, tất nhiên Cố Kiều Niệm biết rõ. Nhưng lần này Cung Dịch lại thực sự cứng ngắc, chỉ rất ngắn ngủi, rất nhẹ nhàng chạm một chút rồi dứt ra.
"Không được!"
Trước đấy, đạo diễn còn thấy rất tốt, ở đoạn hôn này đột nhiên lại trở nên suy sụp.
Ông ta lập tức đau đớn ruột gan mà vỗ đùi: "Lãnh Diệc Nhiên, hiện tại ngươi đang đối mặt với người mình thích từ nhỏ, là người mà ngươi liều mạng cũng muốn có được, ngươi đang quyến rũ nàng ấy! Ngươi chỉ hôn một chút như vậy làm sao quyến rũ được nàng? Hôn một chút thì quyến rũ thế nào được hả?"
Cố Kiều Niệm: "..."
Đạo diễn, tôi muốn cáo trạng! Cậu ấy đang giả vờ thôi!
"Xin lỗi đạo diễn." Cung Dịch ngoan ngoãn nhận sai.
"Đừng coi cô ấy là người hướng dẫn của cậu, cũng đừng xem cô ấy là tiền bối của cậu, quên hết thế giới hiện thực đi. Bây giờ cậu chính là Lãnh Diệc Nhiên, còn cô ấy là tâm can máu thịt của cậu!" Đạo diễn cũng không tỏ ra rất hung dữ.
Lần đầu Cung Dịch diễn, có thể có hiệu quả này đã rất không tồi rồi. Luyện tập thêm vài lần, đợi lúc chính thức quay rồi, vấn đề sẽ không lớn nữa.
"Vâng."
"Cố Kiều Niệm, dẫn dắt cậu ấy chút đi! Đừng để cậu ấy câu nệ như vậy!" Đạo diễn nói tiếp.
"Biết rồi ạ."
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch.
"Cô giáo Cố, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn." Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, chân thành nói.
Đột nhiên lại khiến cô hồi tưởng, lúc trước khi nhìn thấy Cung Dịch ở trại