Ánh sáng của đèn pin lóe sáng chói mắt.
Trong tia sáng, những hạt mưa rơi xuống vừa nhanh vừa dày đặc.
Trên đầu Nguyên Giang Vãn đã phủ một tầng hơi nước, bà ấy nhìn Cố Kiều Niệm, tay theo bản năng dùng sức nắm chặt tay cô.
Cố Kiều Niệm nhìn bà ấy, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Cô Nguyên, cô còn nhớ con không? Trước đây chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi.”
Nguyên Giang Vãn không phản ứng gì.
“Con là bạn của Tư Hân Nhiễm, cô thấy bên ngoài trời mưa rất to, tay con cũng lạnh cóng rồi, tay cô cũng lạnh. Nào, cô nắm lấy tay con, con đưa cô đến nhà con nhé?”
Cố Kiều Niệm rất dịu dàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Tư Hân Nhiễm không kìm được muốn khóc, nhưng sợ khóc thành tiếng sẽ dọa đến cô mình nên cắn chặt môi, nhưng vẫn không kìm được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Được.”
Nguyên Giang Vãn gật đầu, khàn giọng đáp lại.
“Giọng của bà ấy bị sao vậy?” Cố Kiều Niệm nghe thấy không ổn, lập tức hỏi Tư Hân Nhiễm.
“Khi tôi đưa cô tôi trốn đi, chúng tôi đã ngâm mình trong biển cả một tiếng đồng hồ, sau khi lên thì cô tôi hơi ho khan, sau đó bị sốt... Dù đã uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không thuyên giảm.”
Cố Kiều Niệm lập tức cau mày.
Bây giờ Nguyên Giang Vãn vẫn rất lo sợ.
Hơn nữa nói đến cùng, Tư Hân Nhiễm còn nhỏ như vậy mà có thể cứu được người ra khỏi hang quỷ, còn đi cả đoạn đường dài đến tìm mình, vậy là đã rất giỏi rồi.
Cô cũng không thể yêu cầu Tư Hân Nhiễm kiêng dè bất cứ thứ gì.
“Cô lái xe đưa bà ấy qua đó.” Cố Kiều Niệm nói.
“Được! Tôi khởi động xe ngay đây!” Tư Hân Nhiễm vội vàng gật đầu.
Cố Kiều Niệm muốn thuyết phục Nguyên Giang Vãn lên xe. Nhưng không đợi cô lên tiếng, bà ấy đã kéo tay cô chặt hơn, giống như sợ rằng cô sẽ buông bà ra.
“Cô ơi, con có thể ngồi cùng xe với cô được không? Đường bên ngoài không dễ đi, con sợ bị ngã.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng hỏi.
Dường như Nguyên Giang Vãn rất yên tâm, liên tục gật đầu, kéo Cố Kiều Niệm về phía chiếc xe đó.
Chu Chu thấy thế thì rất lo lắng. Dù nói thế nào thì bà ấy vẫn là người điên... Chắc chắn cô ấy phải lo lắng Kiều Kiều rồi.
“Em ngồi ghế phụ đi.” Cố Kiều Niệm nói với Chu Chu.
“Em có thể ngồi ở ghế sau với chị.” Chu Chu vội vàng nói.
Lỡ như... cô ấy nói là lỡ như Nguyên Giang Vãn đột nhiên có hành vi kỳ lạ, cô ấy cũng có thể áp chế được bà ấy mà!
“Không cần đâu, Cung Dịch đã nói rồi, bà ấy không làm hại ai đâu.” Cố Kiều Niệm nói rồi đỡ Nguyên Giang Vãn lên xe.
Chăn, đệm được Tư Hân Nhiễm kéo sang một bên, vừa đủ chỗ cho hai người ngồi.
Chu Chu: “…”
Cô ấy vô cùng lo lắng ngồi vào ghế phụ.
Đi bộ thì mất mười mấy hai mươi phút, lái xe một lát đã đến nơi.
Trên xe, Cố Kiều Niệm sờ lên trán Nguyên Giang Vãn.
Đúng là vẫn sốt.
Cô thấy hơi lo lắng, mong là đừng sốt đến hỏng cả đầu.
Đến nơi ở, Cố Kiều Niệm đỡ Nguyên Giang Vãn xuống xe, nhưng vừa xuống, cả người Nguyên Giang Vãn mềm nhũn, cứ thế ngất đi.
“Mọi người mau tới đây! Nhanh lên!”
Cố Kiều Niệm lo lắng hét lên.
Anh Bảo lập tức đi tới, bế Nguyên Giang Vãn đi vào bên trong.
Nơi ở của đội ngũ y tế cách đây không xa.
Đi một lát đã đến nơi.
Những bác sĩ này đều là những người đặc biệt chăm sóc cho Cung Dịch, trình độ chuyên môn đều rất giỏi.
“Do phổi phù nước dẫn đến bị cảm.” Sau khi khám xong bác sĩ lập tức nói.
Cố Kiều Niệm không hiểu lắm, vội hỏi lại bác sĩ: “Ông có thể xử lý được không? Tối nay trời mưa to, xe không xuống núi được.”
“Chúng tôi sẽ xử lý cấp cứu trước, nếu sáng sớm mai vẫn chưa hết sốt thì buộc phải đến bệnh viện.”
“Vâng, làm phiền mọi người.”
Cố Kiều Niệm nhường phòng ngủ của mình cho Nguyên Giang Vãn.
Khi đi ra khỏi phòng, Tư Hân Nhiễm rụt rè nhìn cô.
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Trên tay đầy bùn đất, trong kẽ móng tay cũng có, không biết làm sao quần bị rách, trên đầu gối còn có vết máu.
“Sợ tôi