Trần Ninh Ninh nghe thấy lời của nhân viên của mình nói xong trực tiếp bị dọa đến ngơ ngác.
Hoàn hồn lại rồi vội vàng hét lên gọi thợ trang điểm nhanh đến giúp cô ta tẩy trang.
Trên mặt của Trần Ninh Ninh, chủ yếu có một đường vết hằn.
Trong kịch bản là do bị nữ chính làm ra.
Trên trán, dưới cằm còn có một số vết thương nhỏ.
Chờ sau khi chỗ này được tẩy trang sạch sẽ.
Mọi người lập tức nhìn thấy tất cả những chỗ trước khi được Trần Ninh Ninh vẽ hình vết thương lên đều sưng đỏ, đặc biệt là những vết hằn.
Vì sử dụng lượng keo rất nhiều nên khi tẩy trang, mặc dù thợ trang điểm đã rất cẩn thận nhưng đã làm rách một lớp da, lúc này máu thịt lẫn lộn vào nhau.
“Đau quá!”
Trần Ninh Ninh đau đến mức hét lên thảm thiết, cứ vậy đẩy thợ trang điểm một cái.
“Rốt cuộc cô có làm được hay không! Đau muốn chết tôi rồi!”
Thợ trang điểm không nói gì nhìn Trần Ninh Ninh, các diễn viên khác và phó đạo diễn cũng không nói gì nhìn cô ta.
“Sao thế? Mọi người nhìn tôi làm gì?”
“Trần Ninh Ninh, tôi sẽ cắt cảnh quay ngày hôm nay cho cô, cô mau đến bệnh viện đi.” Phó đạo diễn nói.
“Dựa vào cái gì?” Chuyện mà Trần Ninh Ninh muốn là hôm nay Cố Kiều Niệm không thể đến được, sao bây giờ lại đổi thành cô ta chứ?
“Cô chủ, cô nghe lời họ đi.” Nhân viên của của cô ta run rẩy nói.
Trần Ninh Ninh từ từ mới ý thức được có gì đó không đúng. Cô ta giật lấy chiếc gương từ trong tay thợ trang điểm rồi giơ lên soi, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Mặt của tôi! Sao mặt tôi lại trở nên thế này!”
Phó đạo diễn gấp đến mức giậm chân: “Thôi nào, cô đừng chậm trễ nữa, nhanh lên chút đi, tôi gọi xe đưa cô đến bệnh viện xử lý!”
Trần Ninh Ninh làm như không hề nghe thấy.
Bên tai cô ta vang lên tiếng ong ong.
Chuyện này không đúng!
Chuyện này không đúng!
Đáng lẽ người bị hỏng mặt là Cố Kiều Niệm chứ!
Sao lại biến thành cô ta?
Cô ta theo bản năng ngước mắt lên, tìm bóng dáng Cố Kiều Niệm trong đám người.
“Cô chủ, cô tìm gì vậy? Đừng tìm nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đi!” Nhân viên vội vàng nói.
“Chát!”
Trần Ninh Ninh giơ tay tát vào mặt cô ta một cái.
“Cái đồ ăn cây táo rào cây sung nhà cô, dám liên kết với người khác tính kế tôi?”
Nữ nhân viên ngẩn người ra.
Trần Ninh Ninh nghĩ cũng đơn giản. Từ đầu đến cuối, thủ đoạn này cũng là của nhân viên của mình, bây giờ lại dính lên người cô ta.
Không phải nhân viên của mình và Cố Kiều Niệm liên thủ lại hại mình, còn có thể vì cái gì chứ?
“Cố Kiều Niệm! Cố Kiều Niệm đâu?”
Trần Ninh Ninh rút tay về, lập tức đứng dậy, muốn tìm Cố Kiều Niệm.
Phó đạo diễn nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng chuông cảnh báo lập tức rung lên.
Nhưng, tình trạng bây giờ của Trần Ninh Ninh, ông ta ta cũng không dám gọi người ngăn cô ta.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó, bị lừa thì phải làm sao?
Vì vậy, ông ta chỉ có thể chạy đến trước mặt Trần Ninh Ninh để ngăn cô ta lại.
“Trần Ninh Ninh, nếu không xử lý mặt của cô ngay, e là khuôn mặt này sẽ bị hủy đấy!”
Trần Ninh Ninh không nghe lọt vào tai.
Bây giờ cô ta chỉ muốn đồng vu quy tận với Cố Kiều Niệm.
Khi các diễn viên khác vừa mới đến chỗ phó đạo diễn, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đã bị đạo diễn chặn lại.
Lúc này, hai người vẫn đang nói chuyện với ông ta.
Sau khi Trần Ninh Ninh nhìn thấy Cố Kiều Niệm lập tức hét lớn lên khàn cả giọng.
Toàn bộ ánh mắt trong trường quay đều tập trung tới phía đó.
“Cố Kiều Niệm!”
Trần Ninh Ninh chỉ vào Cố Kiều Niệm, lảo đảo nghiêng ngả chạy tới.
Cung Dịch nhìn thấy vậy thì theo bản năng bảo vệ xô.
Đạo diễn cũng đứng chặn ở phía trước Cố Kiều Niệm.
“Trần Ninh Ninh, cô phát điên cái gì đấy!” Đạo diễn hét lớn lên.
“Đạo diễn, Cố Kiều Niệm tính kế tôi!” Tay Trần Ninh Ninh không ngừng run rẩy, muốn chạm vào mặt mình nhưng lại không dám: “Ông nhìn xem, cô ta đã khiến mặt tôi thành cái dạng gì!”
Vừa rồi đạo diễn đã nhìn lướt qua, còn cho rằng thứ trên mặt của Trần Ninh Ninh là vết thương do hóa trang.
Nhìn kỹ hơn thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cô đã làm cái gì vậy?”
“Không phải tôi làm, là Cố Kiều Niệm!” Trần Ninh Ninh gào khóc: “Từ ngày đầu tiên tôi đến đoàn phim tới giờ, Cố Kiều Niệm luôn nhắm