Tư Hân Nhiễm vừa ra đời mẹ cô ta đã chết.
Tư Bắc là anh vì để đền bù cho sự thiếu sót của cô ta nên luôn cưng chiều cô ta.
Khi còn bé, Tư Hân Nhiễm nói muốn sao trên trời.
Tư Bắc lập tức mua một vì sao trên trời, dùng tên của Tư Hân Nhiễm đặt tên cho ngôi sao.
Còn mua cho cô ta một khối thiên thạch đắt tiền.
Tóm lại, vì để Tư Hân Nhiễm có thể vui vẻ lớn lên, cho dù cô ta thích gì, Tư Bắc cũng sẽ dốc hết sức thoả mãn cô ta.
Cho nên.
Sau khi Tư Hân Nhiễm nói quá trình việc tại sao mình lại đưa cô đi, tại sao lại không ngủ không nghỉ suốt đường đi, lái xe tới tìm Cố Kiều Niệm, Tư Bắc cũng ngây ngẩn.
“Nệm trên chiếc xe đó vô cùng cứng, đường lại lắc lư, lục phủ ngũ tạng của em đều muốn nổ tung, còn không có đồ ăn!” Tư Hân Nhiễm nói xong, khóc nấc lên.
Cũng giống như Tư Bắc vẫn luôn cưng chiều Tư Hân Nhiễm.
Tư Hân Nhiễm cũng rất phụ thuộc vào Tư Bắc.
Mặc dù khoảng thời gian này, Tư Hân Nhiễm vẫn sẽ yếu đuối, vẫn sẽ khóc lóc kể rằng mình lái xe tới đây khổ sợ và sợ hãi thế nào.
Những cách cô ta biểu đạt với Tư Bắc khác hoàn toàn khi biểu đạt với bất kỳ người nào.
Nói cho Tư Bắc nghe các loại chi tiết, cũng chấn động lòng người, khiến người khác tan nát cõi lòng.
Cô ta cũng giống như một đứa trẻ cậy, đưa ngón tay trơ trụi cho Tư Bắc xem: “Hôm đó, bên trong móng tay chỉ toàn là bùn đất đen thui, móng tay còn bị gãy, vô cùng đau, vô cùng đau.”
Còn kéo ống quần lên, đưa cho Tư Bắc xem vết thương trên chân.
Cẩn thận nói với Tư Bắc, vết thương ở đâu là do té, vết thương ở đâu là có cặn thận đó, vết thương ở đâu là có mảnh thuỷ tinh vỡ, vết thương ở đâu có cây các thứ.
Còn tháo giày, để Tư Bắc nhìn xem hình ảnh tan hoang trên chân.
Nói cho anh ấy biết, khi tìm thấy Cố Kiều Niệm, chân của cô ta đã gần như không còn cảm giác, đều dựa vào nỗ lực của bản thân.
Trái tim Tư Bắc cũng tan nát.
Chỉ hận không thể tát cho mình hai bạt tai.
“Sao lá gan của em lại lớn như thế? Có thế nào cũng nên thương lượng với anh một chút không được sao? Đường núi ở đây hiểm trở như thế, rốt cuộc em… rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào em có biết không?”
“Em không ngờ lại khó khăn như thế.” Tư Hân Nhiễm khóc rất nhiều: “Anh, em vô cùng nhớ anh, trên đường đi muốn gọi cho anh mấy lần nhưng đều cố nhịn! Em không thể để cha bổ não của cô được!”
“Cô Cố…”
Tư Bắc nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
“Đừng cảm ơn tôi, nếu không nhờ Cung Dịch, tôi cũng sẽ không bước vào vũng bùn này.”
Trước đó, Cố Kiều Niệm đã bảo Chu Chu đưa Nguyên Giang Vãn về phòng nghỉ ngơi.
Nếu không Tư Hân Nhiễm cũng không dám khóc lóc như heo bị chọc tiết như thế.
Cố Kiều Niệm không muốn nhận lời cảm ơn của anh ấy, cô hiểu sự khó xử và đau khổ của Tư Bắc nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy không vui vẻ vì anh ấy nghi ngờ Cung Dịch.
Cho nên cô mới nhấn mạnh, cho dù cô có làm gì, đó cũng là vì Cung Dịch.
Vẻ mặt Cung Dịch vẫn như bình thường: “Nếu như cậu muốn đón họ, cũng có thể.”
“Ừ, cảm ơn. Tôi sẽ suy nghĩ lại một chút.”
“Được.” Cung Dịch đáp một tiếng.
Đúng lúc này.
Một tiếng khóc sụt sùi phá vỡ bầu không khí kỳ diệu.
Tầm mắt của mấy người Cố Kiều Niệm lập tức nhìn theo tiếng khóc, chỉ thấy Nghiêm Trình Thành cao một mét tám đang vui đầu trên một băng ghế nhỏ.
Đang khóc đấy.
Cố Kiều Niệm: “…”
“Tiểu ma vương, ông đây quá bội phục em rồi, anh nghe lòng cũng muốn tan nát! Tốt lắm! Đứa bé ngoan!”
Tư Hân Nhiễm nấc nấc, luôn cảm thấy Nghiêm Trình Thành đang sàm sỡ mình.
“Chờ sóng gió qua đi, anh sẽ mua túi cho em! Toàn bộ những thương hiệu túi hàng đầu, mỗi kiểu mua cho em một túi, mua cho em đủ mọi kích cỡ luôn! Anh đều xẽ mua cho em! Muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!”
Cũng không biết vì sao những lời này lại tác động được tới Tư Hân Nhiễm.
Cô ta dời đến bên cạnh Nghiêm Trình Thành.
Bắt đầu ôm đầu khóc lóc với Nghiêm Trình Thành.
Cố Kiều Niệm cảm thấy đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Nói thật lòng, cô có hơi hâm mộ Tư Hân Nhiễm.
Hâm mộ bởi vì cô ta đã được thương yêu ngay từ nhỏ, có một lòng dũng cảm sáng chói.
Cũng hâm mộ cô ấy có thể được người nhà cưng chiều, có thể nũng nịu, kể lể với anh