Gần đây, đại khái là bởi vì tốc độ tìm người bên phía Khôi Kiệt, càng lúc càng nhanh.
Cố Kiều Niệm thường xuyên gặp ác mộng.
Cũng không phải tình tiết gì kinh khủng.
Là hình ảnh kiếp trước khi chết, Cố Thiến ở bên cạnh cô, hung tợn cười như điên, phơi bày thân thế của cô.
Cô…
Tên lừa gạt giết chết cha mẹ ruột của cô.
Chuyện này, cùng với chuyện cô tìm cha mẹ ruột của mình đẩy tới, giống như một sợi dây siết trên cổ của cô.
Càng lúc càng siết, càng lúc càng siết.
Cô có thể giữ vững vẻ bình tĩnh ở trước mặt mọi người, thế nhưng không thể nào đối mặt với sự hổ thẹn và tức giận trong lòng mình.
Cố Kiều Niệm biết.
Tối nay, nếu bên kia thật sự đào ra được bộ hài cốt, thế thì cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Đức Hạo.
Cô sẽ đích thân kết liễu ông ta!
Cố Kiều Niệm không muốn để Cung Dịch nhìn thấy cảnh tượng này.
Mặc dù sau khi Cung Dịch kết thúc quay phim, nhất định sẽ biết tiến độ ở bên kia, nhưng trong vài giờ, chờ tới khi anh đến, hẳn là cô đã giải quyết xong chuyện này.
Trong lòng Cố Kiều Niệm biết rõ.
Nếu cô muốn tháo sợi dây trên cổ mình ra, chỉ cần giải quyết mạng của vợ chồng Cố Đức Hạo.
“Không nói cho Cung Dịch sao?” Chu Chu thấp giọng hỏi.
“Chị sẽ gửi tin nhắn cho cậu ấy, bảo cậu ấy sau khi kết thúc đến tìm chị là được.” Cố Kiều Niệm rũ mắt nói.
Chu Chu gật đầu một cái: “Buổi tối ở đó lạnh, còn có mưa, em đi lấy hai chiếc áo mưa để sẵn trên xe, chị chờ em một chút.”
“Chu Chu, em…” Cố Kiều Niệm không chỉ không muốn Cung Dịch nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của cô, cô còn không muốn để Chu Chu nhìn thấy.
“Em phải đi.” Chu Chu không nói lời nào: “Chị không cho em đi, thế chị cũng đừng nghĩ tới chuyện đi.”
Cố Kiều Niệm nhìn cô ấy, vẻ mặt vừa phức tạp vừa đành chịu.
“Em biết chị đang nghĩ gì, chị có thế nào em cũng không sợ.” Chu Chu kiên định nhìn Cố Kiều Niệm: “Nếu như chị muốn kết liễu Cố Đức Hạo, em thậm chí còn có thể đưa đao cho chị, dù sao em cũng hận ông ta đến nghiến răng.”
Cố Kiều Niệm tái nhợt cười một tiếng: “Phải đi rồi đừng dài dòng, mau lấy đồ rồi lên đường thôi.”
Chu Chu lập tức gật đầu.
Sau đó Cố Kiều Niệm cầm một cái áo khoác dày, lấy thêm một bộ áo mưa thật dày, lúc này xe cũng tới nơi.
“Cô Cố, hai người phải ra ngoài sao?” Nguyên Giang Vãn thấy thế, đi tới dò hỏi.
“Vâng.” Cố Kiều Niệm cười dịu dàng: “Dì Nguyên, tối này chắc hẳn con không về được rồi, cô đừng lo lắng. Làm xong chuyện rồi, ngày mai con sẽ trở về.”
Nguyên Giang Vãn lo lắng nhìn Cố Kiều Niệm.
Trên thực tế.
Bà ấy có loáng thoáng nghe được mấy lời Chu Chu và Cố Kiều Niệm nói vừa rồi.
“Cẩn thận mọi chuyện, bảo tài xế lái xe tư từ thôi.” Nguyên Giang Vãn nói: “Cũng Dịch sẽ đi cùng với cô chứ?”
“Có ạ, cậu ấy sẽ đến tìm cháu trên hơn chút.” Cố Kiều Niệm nói, cầm tay Nguyên Giang Vãn: “Cô đừng đứng ở cửa nữa, gió lớn lắm, vào trong cho ấm áp ạ.”
“Được.”
Từ đầu đến cuối Cố Kiều Niệm không hề nói với Nguyên Giang Vãn về thân thế của mình.
Nguyên Giang Vãn cũng không tiện truy hỏi.
Không lâu sau, Cố Kiều Niệm và Chu Chu lên xe rời đi.
Bên này, hai người Cố Kiều Niệm vừa mới rời đi.
Ba người Tư Hân Nhiễm theo sát phía sau về nhà sau một ngày lang thang ở đoàn làm phim.
Nghiêm Trình Thành nhìn đuôi xe vừa rời đi, trề môi khẽ nói vào trong.
Mới vừa vào sân.
Nguyên Giang Vãn đã vội vàng chạy ra.
“Ôi, cô của con ơi! Ngoài trời lạnh biết bao, sao cô không mặc thêm áo khoác vào!” Nghiêm Trình Thành vội vàng chạy tới.
Hai anh em sau lưng anh ấy cũng vội vàng chạy tới.
“Dường như cô Cố có chuyện gì, dì không yên tâm.” Nguyên Giang Vãn thấp giọng nói.
Bắt đầu từ khi tiễn Cố Kiều Niệm ra ngoài, trong lòng Nguyên Giang Vãn hoảng hốt không thôi.
Giống như sắp xảy ra chuyện gì lớn vậy.
“Đó là Kiều Kiều sao?” Nghiêm Trình Thành nhíu mày: “Cô ấy đang định đi đâu thế? Đó không phải hướng đến đoàn làm phim nhỉ?”
“Cố Đức Hạo là ai?” Nguyên Giang Vãn hỏi.
Bà ấy mơ hồ nghe Chu Chu nói, cái gì mà giết chết Cố Đức Hạo.
“Cha nuôi của chị ấy, là