Khương Bác cũng không có ý định sẽ giới thiệu Khương Chi Chi.
Khương Chi Chi cũng cảm thấy bình thường, chỉ là muốn nhìn xem lát nữa khi Nguyên Cận Mặc tới đây, cảnh tượng này sẽ trở nên buồn cười tới mức nào.
Đối thủ của cô sẽ bàn chuyện cưới xin với em gái của cô sao?
Nguyễn Lam đã sớm chú ý đến người có dáng vẻ biến dạng đứng ở phía kia, thế nhưng bà ấy đang cố gắng kìm nén vẻ sợ hãi của mình.
Nguyên Thường Tĩnh lại cảm thấy không mấy kiên nhẫn, thế nhưng cô ta cũng lười phản ứng.
Cô ta luôn là một người vô cùng kiêu ngạo, đối với cô ta mà nói, một người xấu xí, thô cứng như Khương Chi Chi không xứng đáng để cô ta để tâm tới.
Cho nên một đám người cứ như thế vây quanh Khương Nhược Vi, bắt đầu bàn tới những vấn đề sâu xa hơn…
Khương Nhược Vi hạ thấp ánh mắt, dịu dàng trả lời từng vấn đề.
Hoàn toàn bày ra hình tượng một người phụ nữ có thể làm chủ mọi thứ trong gia đình, có thể giúp chồng mình nuôi dạy con cái.
Nguyễn Lam nghe một chút, càng cảm thấy tích cách dịu dàng, ôn hòa này của Khương Nhược Vi rất thích hợp với tính cách lạnh như băng hơn nữa còn quỷ quyệt của con trai mình.
Bà ấy lập tức vui vẻ quay sang trò chuyện với Khương Nhược Vi: “Đáng tiếc thật, khoảng thời gian này Cận Mặc luôn bận bịu với công việc, sau này dì sẽ tìm một thời gian thích hợp cho hai đứa gặp gỡ, trò chuyện riêng với nhau một chút.
”
Khương Nhược Vi khẽ vuốt cằm, dịu dàng trả lời: “Cậu hai thường ngày luôn bận rộn với công việc, làm gì có thời gian rảnh chứ… cháu vẫn nên chủ động đến gặp anh ấy mới phải.
”
“Nào có ai để con gái chủ động hẹn người bao giờ chứ?” Nguyễn Lam cười nói: “Chờ tới khi thằng bé trở về nhà, dì sẽ bảo nó tự mình liên lạc với cháu, cháu không được từ chối đâu đấy.
”
“Dì Nguyên…” Khương Nhược Vi cúi đầu, dáng vẻ đỏ ửng thẹn thùng dường như không muốn gặp người khác.
Nguyễn Lam nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta trong lòng càng cảm thấy hài lòng hơn.
Khương Chi Chi thật sự rất ghét dáng vẻ pha trò này của cô ta, thừa lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau, cô nhanh chóng chạy ra ngoài vườn hoa nhà họ Nguyên để hóng mát.
Cô vừa đi ra vườn hoa không bao lâu thì đột nhiên có một bóng người nhào tới từ phía đối diện, Khương Chi Chi thật sự bị dọa hết hồn.
“Chị xinh đẹp, chị đẹp thật đấy, chị có thể trở thành cô dâu của em được không?”
Cô nhanh chóng né người sang một bên, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trước mặt cô lúc này là một thanh niên, ánh mắt lấp lánh đang nhìn về phía cô, nụ cười mang theo vẻ ngu ngơ.
Trong lòng cô cảm thấy chấn động, nhanh chóng biết được thân phận của đối phương.
Đây chính là một tên ngốc mà nhà họ Nguyên đã âm thầm bảo vệ, chính là đối tượng mà cô bị ép gả ở kiếp trước, Nguyên Gia!
“Ha ha ha, chị đẹp, sao chị lại không nói gì hết vậy?”
Nguyên Gia cười hề hề, trên tay dính đầy bùn đất, cả người giống như vừa bước ra từ đống bùn.
“A! Chị đẹp không phản đối thế thì chị đã đồng ý làm cô dâu của em rồi!”
Nguyên Gia giơ chiếc xẻng lớn trong tay lên xoay vòng, hành động cử chỉ của anh ta không khác gì trẻ lên bảy lên tám.
Khương Chi Chi cố kìm nén tâm trạng của mình.
“Chị không thể trở thành cô dâu của em đâu.
”
“Tại sao thế?” Cậu thanh niên kia đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu quấy khóc: “Không được, không được, em nhất định phải khiến chị đẹp trở thành cô dâu của em.
”
Khương Chi Chi lo rằng cậu ấy sẽ tiếp tục gây chuyện, khiến những người khác chú ý chạy tới đây vì thế mới bịa ra một lời nói dối.
“Bởi vì chị là một cô tiên trên trời, mà tiên thì không thể kết hôn được.
”
“Như vậy thật sao?” Nguyên Gia tiếp tục ủ rũ ngồi trên đất, gương mặt cúi thấp xuống.
Khương Chi Chi bắt lấy cơ hội, vội vàng chạy trốn khỏi nơi này.
Sau đó cô suy nghĩ một chút, nhắn cho Khương Bác một tin bảo rằng mình sẽ ở trong