Khương Chi Chi không ở lại lâu, rất nhanh cô đã đón xe về nhà.
Vừa vào cửa là đã bị Khương Bác quở trách.
“Hôm nay mày đã làm những gì? Người nhà họ Vương đã tố cáo đến đây rồi, Khương Chi Chi, mày không thể nghe lời một chút để chúng tao bớt lo à.
”
“Bố, bố đừng có kết luận linh tinh.
”
Trên mặt Khương Chi Chi cười nhưng trong lòng không cười nổi, cô trực tiếp lấy ra nội dung ghi âm hôm nay.
Đám người kia nghe thấy lời nói xằng bậy, sắc mặt dần dần có chút nhìn không ổn.
“Con tạt nước lên mặt anh ta, là bởi vì anh ta sỉ nhục mẹ con.
” Sắc mặt Khương Chi Chi nhàn nhạt: “Chẳng lẽ con không nên làm như vậy sao?”
“Nhưng mày cũng không thể quá kích động.
” Khương Bác ý thức được là mình đã hiểu lầm, nhưng ông ta không muốn hạ mình: “Vậy những người khác thì sao, có coi trọng ai không?”
Khương Chi Chi chớp mắt, chậm rãi cong môi: “Nói ra con thật muốn biết, có phải dì Tôn có thù với con không mà lại muốn hại con.
”
Bày tư liệu điều tra được ở trên bàn, bên trên viết rất nhiều hoàn cảnh thật của người xem mắt.
Xem kỹ, tất cả đều là người phẩm hạnh thấp kém.
Nhìn khuôn mặt mọi người thay đổi, Khương Chi Chi cười lạnh.
“Xem xem mấy người dì Tôn chọn cho con đi, lỡ như con thật sự gả cho một người trong đó thì đời này coi như xong.
”
“Đây… đàn ông mà, có chút tật xấu cũng là bình thường, tất cả mọi người đều có thể sống chung.
”
Khương Nhược Vi tuyệt đối không nghĩ tới tính toán của mình và mẹ sẽ bị Khương Chi Chi nhận ra, cô ta yếu ớt giải thích.
Ánh mắt sắc bén như dao của Khương Chi Chi trực tiếp vung qua: “Hay là em gái sống chung giúp chị đi?”
Tự bản thân cô ta lên đi.
“Hừ! Nhược Vi, hai người làm việc kiểu gì thế? Dám giới thiệu loại này cho chị gái cháu!”
Phương Như Phượng cũng không nghĩ tới, chỉ đơn giản là xem mắt lại ẩn giấu tính toán thế này bên trong, bà ta tức giận đến toàn thân phát run.
Khương Bác cũng trầm mặt xuống.
Nếu con gái lớn của nhà họ Khương thật sự kết hôn với những người này… Đó chính là trò cười lớn nhất của nhà họ Khương bọn họ.
Cũng may Chi Chi thông minh phát hiện ra sớm, không ủ thành tai họa gì.
Nghĩ tới đây, Phương Như Phượng cảnh cáo trừng mắt nhìn Khương Nhược Vi: “Sau này bớt nhúng tay vào chuyện của chị cháu đi.
”
Sắc mặt người nọ xanh lè, chỉ có thể cúi đầu.
Dạy dỗ Khương Nhược Vi xong, Phương Như Phượng quay đầu, vẻ mặt ôn hòa nhìn Khương Chi Chi.
“Chuyện lần này là do bà nội sơ suất, để cháu chịu ấm ức.
Cháu yên tâm, bà và bố cháu nhất định sẽ tìm người thích hợp hơn.
”
Thấy sắc mặt Khương Chi Chi vẫn nhàn nhạt như cũ, Phương Như Phượng thở dài, lời nói dịu dàng khuyên nhủ: “Chi Chi, trước khi ông nội cháu qua đời đã dặn đi dặn lại, nói nhất định phải gả cháu đi cuối năm nay.
Lúc ông ấy còn sống yêu thương cháu nhất, chút nguyện vọng này của ông ấy, cháu hãy đồng ý đi.
”
Khương Chi Chi cụp mắt, nghĩ đến lúc còn sống ông nội yêu thương mình, cô mới liếc mắt sang chỗ khác.
Sau khi trở về phòng, nghĩ đến chuyện buồn nôn mà Khương Nhược Vi và Tôn Văn Thục làm ra.
Khương Chi Chi cười lạnh trong lòng, cô bật máy tính lên, nhanh chóng chọn giao diện.
Rất nhanh đã xâm nhập vào hệ thống tập đoàn Nguyên Thị, thừa dịp bộ phận an ninh còn chưa kịp phản ứng là đã giải mã thành công tường lửa của bọn họ.
Đi thẳng một đường, hack rất thành công.
Khóe môi khẽ cong, bỗng nhiên nổi lên lòng trêu đùa…
Cùng lúc đó.
Phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Nguyên Thị.
Nguyên Cận Mặc đang xử lý công việc với mọi người, Nguyên Nhất hốt hoảng chạy vào, sắc mặt rất xấu.
“Không xong rồi cậu hai, có người hack hệ thống của chúng ta.
”
Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ, Tô Thần khiếp sợ nói: “Ai mà to gan như vậy, dám ra tay ở địa bàn nhà họ Nguyên?”
Nói xong, anh ta xoay người nhìn lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nguyên Cận Mặc ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, nghe thấy Nguyên Nhất báo cáo, cũng chỉ hơi nhíu mày lại.
“Lấy máy tính đến đây.
”
Tô Thần vỗ đầu một cái, người còn lại cũng yên tâm theo.
Đúng rồi, cậu hai đang ở đây.
Cậu hai không chỉ là kỳ