“Quỳ xuống.
”
Vừa vào cửa, chào đón cô ta chính là lửa giận của Phương Như Phượng.
Khương Nhược Vi vừa vào bệnh viện, bản thân được quấn băng kín mít vào nhà.
Cô ta tuyệt vọng quỳ gối trên sàn nhà lạnh buốt, nằm sấp nghẹn ngào: “Xin lỗi bà nội, cháu biết sai rồi…”
Khương Bác lửa giận khó tiêu, mắng cô ta nước bọt văng tung tóe: “Mày nhìn mày xem, đang yên đang lành sao lại dây dưa với tên ngu ngốc nhà họ Mạc làm gì! Mất đi sự trong sạch, còn bị thất hứa! Hạnh phúc nửa đời sau của mày cùng với nhà họ Khương đều bị hủy hoại!”
“Hu hu hu…” Khương Nhược Vi gào khóc, trong lòng cực kỳ đau khổ hối hận.
Tại sao mình lại làm chuyện đó với Mạc Hạo Thần chứ?
Nếu như mình có thể tự trọng một chút, nếu như mình không tham lam thì hiện tại mình đã là mợ chủ nhà họ Nguyên rồi.
Nước mắt hối hận rơi lã chã, Khương Chi Chi lạnh lùng nhìn, tiếng cười bẩn thỉu của Khương Nhược Vi ở kiếp trước vang lên.
Tự tạo nghiệt!
“Chả trách trước đó Mạc Hạo Thần đến nhà chúng ta, anh ta luôn thích chui vào trong phòng em, hóa ra hai người đã có tình cảm từ trước rồi.
”
Khương Chi Chi lại nhắc đến chuyện cũ.
Khương Nhược Vi ngã sấp trên đất hai chân run lẩy bẩy, cô ta chưa từng chật vật như thế này.
“Nhược Vi, nếu như em thật sự thích Mạc Hạo Thần, sao không nói cho chị biết sớm, chị sẽ tặng cho em, cần gì phải lén lén lút lút! Hiện tại thì hay rồi, toàn bộ nhà họ Khương vì em mà mất hết mặt mũi!”
“Em… Không có…em… Không có…” Khương Nhược Vi chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt, bất lực muốn giải thích.
Phương Như Phượng giận tái mặt: “Thứ không biết liêm sỉ, từ hôm nay trở đi, hãy đến trước mặt ông bà tổ tiên để chuộc tội đi!”
Khương Nhược Vi bị mấy người giúp việc nhấc đến nhà thờ tổ, đồng thời trực tiếp ném trên mặt đất.
“Lần trước cô ta bảo bị một đám đàn ông cưỡиɠ ɦϊếp, tôi còn tưởng rằng là giả, hiện tại mặt mũi đã bị ném sang tận nhà bà ngoại rồi.
”
“Nghe nói còn dụ dỗ anh rể, quả là không có liêm sỉ.
”
“Mấy tấm ảnh kia tôi đã xem qua, nhìn rất nóng bỏng, ôi ôi ôi, danh tiếng của nhà họ Khương đã bị hủy, thật quá thấp hèn rồi…”
Toang!
Khương Nhược Vi cảm thấy mình bị toàn bộ thế giới từ bỏ.
Bài vị tổ tiên lạnh lẽo, dường như tổ tiên đang nhìn cô ta đầy giận dữ, cô ta cảm giác sắp không thở được, cô ta không ổn rồi…
Bên nhà họ Khương ầm ĩ gà chó không yên, bầu không khí của nhà họ Nguyên cũng không tốt hơn là bao.
Sau khi Nguyên Thường Tĩnh về đến nhà, vẫn không nuốt trôi cục tức này như cũ: “Mẹ, từ khi nào mà nhà họ chúng ta phải chịu sỉ nhục lớn như vậy, con nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt!”
Nguyễn Lam nhìn người đàn ông với nét mặt hờ hững sau lưng, trong lòng dâng lên chút áy náy: “Cận Mặc, lần này là do mẹ sai, may mắn con phát hiện kịp thời.
”
Nếu thật sự để cho loại phụ nữ không biết kiềm chế như Khương Nhược Vi vào nhà, vậy nhà họ Nguyên bọn họ, coi như phải im lặng bị chê cười từ đầu đến đuôi!
Gương mặt lạnh lùng của Nguyên Cận Mặc tỏ vẻ không quan trọng, rất nhanh đi làm việc của mình.
Bản thân anh không có dự định kết hôn, trước đó đồng ý cũng chỉ là kế hoạch kéo dài thời gian.
Về phần giải quyết tốt hậu quả, tự có chị gái kiêu ngạo giúp anh xử lý.
“Chị tiên nữ, chị tiên nữ đâu!” Đúng lúc này, đột nhiên Nguyên Gia lao ra từ trong phòng, cười ngây ngốc một tiếng: “Mẹ, mẹ đã đồng ý, hôm nay sẽ dẫn chị tiên nữ đến gặp con.
”
“Đến đến đến, đến con khỉ!” Nguyên Thường Tĩnh vừa bị nhà họ Khương chọc tức, không nhịn được mắng mỏ.
“Huhu…” Nguyên Gia lên tiếng khóc lớn: “Mẹ, mẹ mắng con, mẹ dữ với con! Con mặc kệ! Con muốn chị tiên nữ chơi chung… Con muốn chị ấy làm vợ con.
”
Nguyên Gia vừa khóc đã nổi điên, cả căn phòng tán loạn khắp nơi, cậu ta nhìn thấy cái gì là đập cái đó.
Loang choang.
Bụp.
Bình hoa, đồ sứ vỡ vụn đầy đất.
“Con mặc kệ, con mặc kệ! Con muốn chị tiên nữ!”
Nguyên Gia cào trên nền đất, Nguyễn Lam nhìn thấy mà đau lòng không thôi, bà ấy kéo cậu ta từ dưới đất lên, oán trách con gái của mình.
“Thường Tĩnh, con hung dữ gì đấy!”
“Ây da… Đều do người nhà họ Khương… chết tiệt, ngày mai con sẽ cho người đến phá nhà họ!”
Nguyên Thường Tĩnh mềm nhũn ra, lo lắng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bệnh của cậu ta, chỉ có thể dụ dỗ Nguyên Gia: “Được được được, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách để chị tiên nữ làm vợ con…”
Nhưng trong lòng của chị ta lại nảy ra một ý định xấu vì thù hận với nhà họ Khương.
Nếu để cô gái mập đến nhà họ Nguyên làm trâu làm ngựa, mặc cho chị ta sai bảo.
Hình như cũng là cách trả thù không tệ…
Sau này con trai của chị ta chơi chán rồi, chỉ cần một tờ đơn ly hôn là được.
Suy nghĩ này lại càng hiện ra…
Phương Như Phượng lo lắng là chính xác.
Không đến hai ngày, cổ phần của nhà họ Khương đành phải bị tụt xuống không phanh.
Sản nghiệp lớn như vậy tràn ngập nguy hiểm.
Vì chuyện này, Khương Bác vô cùng sốt ruột, nóng nảy đến bị nhiệt miệng.
Không biết phải thấp giọng hạ mình xuống để cầu xin bao nhiêu người, nhưng một người giúp cũng không có.
Tại Thành Đô, không ai dám đối đầu với nhà họ Nguyên.
Sau khi Phương Như Phượng biết được tình hình thực tế, thở dài một hơi: “Khương Bác, mau theo mẹ đến nhà họ Nguyên để nhận lỗi.
”
Sản nghiệp và tâm huyết của nhà họ Khương được truyền lại từ đời này đến đời khác, tuyệt đối không thể hủy trên người bọn họ.
Nhìn thấy mẹ đã lớn tuổi, lại bởi vì chuyện của nhà họ Khương mà vứt sỉ diện đi xin lỗi, trong lòng Khương Bác cảm thấy không được tốt cho lắm.
Khương Nhược Vi bị người ta kéo từ nhà thờ tổ ra.
Khương Bác cười lạnh một tiếng: “Hừ, còn không tranh thủ thời gian cút tới đây cho tao.
”
Đến nhà họ Nguyên xin lỗi, tất nhiên phải dẫn theo kẻ đầu sỏ là Khương Nhược Vi.
Khương Nhược Vi quỳ liên tục trong nhà thờ tổ hai đêm, hiện tại vô cùng suy yếu.
Bị Khương Bác răn dạy như thế, vậy mà lại lập tức quỳ xuống.
Khương Chi Chi muốn cười, nhưng lại không phải lúc để cười.
Nhanh chóng đỡ Khương Nhược Vi lên xe.
Còn chưa tới trước mặt người ta nhận lỗi, tại sao có thể sợ hãi được?
“Chi Chi, mày cũng đi cùng đi.
” Khương Bác trầm ngâm, thở dài: “Không thể để một mình bà nội gánh chịu quá nhiều.
”
Lúc đầu Khương Chi Chi không có ý định đến nhà họ Nguyên, cô sợ nhất là đụng phải Nguyên Gia…
Nhưng nghe Khương Bác nói như vậy, cô chỉ có thể yên lặng đi theo.
Nguyên Gia, hi vọng cậu ta không có ở đó.
Chương 48: Kịch bản hoang đường
Quản gia thông báo nói người nhà họ Khương tới, Nguyên Thường Tĩnh cười khinh thường một tiếng.
“Hừ, còn dám tới nhà họ Nguyên sao? Thật không biết xấu hổ, trực tiếp đuổi ra ngoài.
”
“Thôi thôi, bà cụ Khương đã lớn tuổi, haiz… Con cháu bất hiếu.
” Nguyễn Lam vẫn cho người mời bọn họ vào.
Vừa vào cửa, Phương Như Phượng đã mở miệng trước tiên, bày ra tư thế cúi thấp.
“Đều do nhà