Đó là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời, ngũ quan tuyệt trần, chỉ liếc một cái cũng khiến người ta khó mà dời mắt.
Tóc ngắn váy dài, rõ ràng mặt đang hướng lên trời, đúng lúc cặp mắt ngập nước khẽ có ý cười, khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.
Hay cho một người đẹp thế này.
“Người đẹp mập, làm sao cô lại biến thành bộ dáng bây giờ.
” Tô Thần len lén đổi cách gọi, dụi mắt ngạc nhiên.
Ánh mắt Nguyên Cận Mặc cũng khó mà tin được.
Khương Chi Chi kiêu ngạo cho cái ánh mắt xem thường, không muốn trả lời.
“Khó trách người khác nói mập lên sẽ hư hết, giảm cân như phẫu thuật thẩm mỹ, coi như tôi tin rồi.
” Tô Thần ở bên cạnh cảm thán hỏi: “Tôi thoạt nhìn thì thấy cô là một cô gái dịu dàng, sao mới mấy năm lại thay đổi lớn như vậy, dũng mãnh quá rồi.
”
“Anh chưa từng nghe qua câu trong lòng thoải mái cơ thể sẽ béo ra à, lái xe của anh đi.
” Khương Chi Chi tức giận nói.
“Được, đi rồi nói.
”
Tô Thần cười híp mắt cũng không thấy tức giận, tự giác khởi động xe lần nữa.
Còn lại Khương Chi Chi và Nguyên Cận Mặc ngồi ở hàng sau.
Khương Chi Chi luôn cảm nhận được ánh mắt âm u bên cạnh, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
Không bao lâu, Tô Thần đưa Khương Chi Chi đến cửa nhà họ Khương, trêu ghẹo nói: “Tôi nói này người đẹp mập, hai tháng giảm xuống 50kg, là chuyện không thể làm được.
”
“Cho nên?” Khương Chi Chi ngước mắt.
“Dù sao đi nữa, nếu như trong hai tháng cô giảm còn 65kg, anh đây sẽ tự làm chủ, giải quyết hôn ước của cô và nhà họ Nguyên, cũng giải quyết luôn đánh cược giữa cô và Cận Mặc.
Chỉ cần đến lúc đó cô làm bạn gái của tôi, sao nào?” Tô Thần cười nói.
“Chú à, tuổi của chú lớn quá, vả lại tôi không thích đàn ông đẹp trai, cho nên hẹn gặp lại.
” Khương Chi Chi hếch cằm, trong ánh mắt có chút khinh bỉ.
Nguyên Cận Mặc ở bên cạnh nghe thấy cong môi lên.
Lời nói của Tô Thần vốn có ba phần thật, bảy phần trêu, bây giờ nghe thấy lời Khương Chi Chi nói, quả là không dễ bị lừa.
“Uầy… Người đẹp mập thật quá đáng, tôi là ngôi sao lớn lưu lượng hàng đầu, thế mà cô cũng chướng mắt, chẳng lẽ lại coi trọng Cận Mặc sao?”
Nói xong, ánh mắt u oán quét sang, cười trêu cậu hai nhà họ Nguyên.
Nguyên Cận Mặc kiêu ngạo nghiêng mặt, góc mặt quyến rũ lạnh lùng, rất có phong thái ông đây là người giỏi nhất trên đời.
Khương Chi Chi vốn định mở rộng phạm vi công kích, nhưng nghĩ đến tình huống lần trước ra ban công bị khẩu súng của Nguyên Cận Mặc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cô lén liếc mắt, dự định để anh tiếp tục tự luyến.
Coi như là đền bù cho việc đã đạp anh một cú hôm nay.
Khương Chi Chi im miệng không nói, ở trong mắt Tô Thần lại là chờ đợi và chấp nhận, anh ta có chút đau lòng.
Khóe miệng Nguyên Cận Mặc không tự chủ nhếch lên, thoải mái một cách khó hiểu.
“Hẹn gặp lại các chú.
”
Khương Chi Chi không chịu nổi bầu không khí này, trực tiếp tạm biệt.
Tô Thần nhìn thấy bóng dáng Khương Chi Chi đi khỏi, khó nén lộ ra vẻ thưởng thức.
“Tôi thích tính cách ngốc nghếch của cô gái mập này, nếu như sau này cô ấy thật sự gầy xuống, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô ấy.
”
Nguyên Cận Mặc dùng chân đạp nhẹ anh ta một cước: “Im miệng đi, chuyện của nhà họ Nguyên chúng tôi đến phiên anh làm chủ à?”
“Ha ha, tôi nói này Cận Mặc, không phải anh cũng coi trọng cô gái mập kia chứ?” Tô Thần sờ cằm, ánh mắt dò xét.
Nguyên Cận Mặc chỉ nhìn anh ta bằng một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Đáy lòng không tự giác nhớ tới buổi tối hôm ấy, anh có thể nhớ chỉ còn lại một số hình ảnh bị chà đạp.
Thân hình bây giờ của Khương Chi Chi, làm sao cũng khó có thể trùng khớp với bóng dáng tuyệt trần lúc cấp ba…
Lúc Khương Chi Chi bước vào nhà, ngoại trừ Khương Nhược Vi vẫn quỳ ở phòng khách như cũ thì tất cả mọi người nhà họ Khương, thậm chí bao gồm Tần Liễu đều đang lo lắng ngồi trên bàn ăn.
Mà người giúp việc đều cho lui xuống.
“Khương Chi Chi, mày!” Khương Bác có chút gắt gỏng mở miệng, đã bị cây ba toong của Phương Như Phượng ép xuống.
“Chi Chi, con đã trở về.
” Tần Liễu nở một nụ cười.
Khương Chi Chi biết người nhà đang đợi mình, dứt khoát trực tiếp đi tới mở cửa.
“Tất cả mọi người có chuyện gì sao?”
“Chi Chi, nhà họ Nguyên đã nói, chỉ khi để con gả cho Nguyên Gia, bọn họ mới bỏ qua cho nhà họ Khương chúng ta.
” Phương Như Phượng thở dài nói xong, mắt lom lom nhìn cháu gái của mình.
“Cho nên ý của