“Hay quá, hay quá, tôi muốn ghép đôi!”
Nguyên Gia hết sức vui vẻ.
Trước khi ra khỏi nhà, Khương Chi Chi tiện tay gọi một người giúp việc nam lại, hạ giọng hỏi.
“Bình thường đàn ông các anh đến nơi nào mua vui?”
Người giúp việc nam sửng sốt, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Tôi… Tôi không tìm thú vui.
”
“Bớt nói nhảm đi, nói cho tôi biết, đến nơi nào thì có thể tìm gái.
”
Khương Chi Chi trợn mắt, người giúp việc nam vội vàng dẫn cô ta đi.
Câu lạc bộ Giai Nhân Quốc Tế.
“Chào cô, cô đã đưa cậu chủ tới chơi, chắc chắn chúng tôi sẽ làm cô hài lòng.
”
Trên mặt quản lý đầy vẻ nịnh hót, nhưng đồng thời trên người chảy mồ hôi lạnh.
Ông ta len lén tìm hiểu, hóa ra là cô chủ nhà họ Khương mang cậu chủ nhỏ nhà họ Nguyên đến tìm chuyện vui.
Tóm lại phải sắp xếp thế nào bây giờ?
“Gọi các cô gái béo nhất, vạm vỡ nhất ở chỗ các người ra đây cho tôi.
”
Khương Chi Chi hào phóng mở một phòng riêng lớn, bình tĩnh nói với người quản lý đang đứng bên cạnh liên tục nịnh nọt mình: “Những người nhẹ hơn tám mươi lăm kilôgam đều không cần tới, ít nhất gọi mười người tới đây cho tôi.
”
“… Hả?”
Nụ cười nịnh nọt trên mặt quản lý lập tức cứng ngắc, ông ta đang nghi ngờ mình có nghe lầm không?
Người đẹp ở Giai Nhân Quốc Tế bọn họ, người nào người nấy eo thon ngực to, người này còn đẹp hơn người kia.
Đúng là ông ta từng gặp khách hàng thích người nở nang, nhưng cũng chưa từng nghe nói có người chỉ đích danh muốn người từ tám mươi lăm kilôgam trở lên?
Một giây kế tiếp, tờ chi phiếu có viết “Hai trăm ngàn” bị đập mạnh xuống bàn.
“Tôi chỉ hỏi ông là có hay không?” Hai tay Khương Chi Chi gác trên ghế sô pha, dáng vẻ chị đại.
Người giúp việc nam len lén đá vị quản lý đang sững sờ một cước.
“Vèo” Người quản lý cất chi phiếu vào trong ngực, cười ngoác mồm đến nỗi cằm sắp chạm đất: “Được chứ, xin cô yên tâm, đảm bảo cô sẽ hài lòng!”
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Quản lý lập tức chuyển sang nụ cười nghề nghiệp, để người chiêu đãi rồi lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng riêng.
Tên đàn em đang đứng bên cạnh buồn bực: “Nhưng mà đại ca à, nơi này của chúng ta chỉ có những cô gái thon gầy, lấy đâu ra cô gái béo?”
Nơi này của bọn họ là cung điện xa hoa để mọi người tìm thú vui, không phải là hội tuyển dụng những người mặc quần áo cỡ lớn…
Làm sao có thể có những người phụ nữ hơn tám mươi lăm kilôgam chứ?
“Chẳng lẽ con vịt đã đến miệng mà còn muốn cho nó bay sao?”
Người quản lý trợn mắt nhìn anh ta một cái, đi qua đi lại hai bước rồi vỗ đùi: “Không phải vừa vặn cách vách có một câu lạc bộ cử tạ à? Đến đó mượn người cho tôi!”
Dù sao cô chưa nói là khuôn mặt phải thế nào, ông ta cũng không tin là không gom góp đủ “mười đóa hoa nặng”!
Nửa giờ sau, nhìn mấy chục người phụ nữ vạm vỡ lực lưỡng đang đứng trước mặt, Khương Chi Chi suýt phun nước trà.
Con mẹ nó…
Nhìn hai bắp tay nở nang, cánh tay mạnh mẽ, bắp đùi còn lớn hơn đầu cô…
Đủ rồi đủ rồi!
Cảnh này chỉ có ở trên trời, thật hoàn mỹ!
Nếu thẩm mỹ của Nguyên Gia thật sự đặc biệt, cô cũng không tin là những người phụ nữ này vẫn chưa đủ thỏa mãn cậu ta!
Cô đảo mắt, nhìn Nguyên Gia đang đói bụng, ôm trà sữa ngồi một bên, yên lặng chơi đùa với ngón tay, Khương Chi Chi vẫy vẫy tay với cậu ta: “Lại đây nào.
”
“Chị tiên nữ!”
Nguyên Gia vừa nghe thấy Khương Chi Chi kêu mình, cậu ta lập tức ngốc nghếch chạy tới.
Không ngoài dự tính, cậu ta bị Khương Chi Chi đè ở trên ghế, cách cô hơn một mét.
“Qua bên kia ngồi yên.
”
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt ấm ức