“Chị tới thăm em một lát.”
Khương Chi Chi cầm hộp chocolate trên tay, dưới ánh đèn lờ mờ, cô bước nhanh đến.
“Ha ha, chị tới đây để cười nhạo tôi chứ gì? Tôi hận chị!”
Khương Nhược Vi cố gắng đứng thẳng người, ánh mắt sợ hãi để lộ ra sự thù hận.
Nếu không phải vì cô ta không đánh lại Khương Chi Chi, sợ lại bị đánh thêm nữa, cô ta đã sớm dùng những ngôn ngữ độc ác để nguyền rủa cô.
“Em gái, em nói như vậy làm chị quá thất vọng rồi!”
Nằm ngoài dự liệu của Khương Nhược Vi, Khương Chi Chi lại nhìn cô ta ánh mắt bất đắc dĩ.
“Khương Chi Chi, chị…” Khương Nhược Vi cảm thấy mờ mịt.
“Em cho rằng mấy ngày nay người giúp việc mang đồ ăn cho em là do ai bảo? Hơn nữa còn có món giò heo mà em thích ăn nhất và cả bánh ngọt nữa! Khương Nhược Vi ơi Khương Nhược Vi, em đúng là chẳng có chút lương tâm nào!” Khương Chi Chi cúi đầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
“Những thứ này đều là Khương… à không, là chị cho người đưa tới ư?” Khương Nhược Vi ngẩn người.
Trong lòng Khương Chi Chi âm thầm cười nhạt, cô biết rằng chắc chắn trong lòng người bạn nhỏ này cũng đang có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Cho nên cô tiếp tục mắng mỏ Khương Nhược Vi, nước bọt văng tung tóe.
“Nhược Vi, chị thật sự rất tức giận khi em cấu kết với Mạc Hạo Thần, cũng rất giận khi em đắc tội với nhà họ Nguyên, làm liên lụy tới chị! Thế nhưng mặc dù chị có giận em, đánh em, mắng em thì cuối cùng em vẫn là em gái của chị.”
Bàn tay mềm mại đặt lên đầu Khương Nhược Vi, cả người Khương Nhược Vi run lên mạnh mẽ.
Ngay sau đó tiếng khóc thút thít không ngừng vang lên…
Một lát sau, cô ta tìm đúng thời điểm, lao thẳng vào ngực Khương Chi Chi khóc lớn.
“Chị à, em sai rồi, thật sự xin lỗi, em thật sự xin lỗi chị…”
Suy nghĩ trong lòng cô ta chợt lóe lên, cô ta còn có cơ hội, nhất định cô ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Chỉ cần bây giờ cô ta ôm đùi Khương Chi Chi là được…
Người phụ nữ Khương Chi Chi này vẫn luôn ngu ngốc.
Nhất định việc cô ta thất bại là do cô ta kém may mắn mà thôi!
“Ôi, Nhược Vi, em gầy đi rồi.”
Khương Chi Chi cùng phối hợp diễn một vở kịch tình chị em thắm thiết với cô ta, hơn nữa thuận tay lột viên chocolate rồi cho vào miệng cô ta.
“Chờ mấy ngày nữa đi, tới khi bố nguôi giận, chị sẽ xin bố tha thứ cho em để em được ra ngoài.”
“Thật… Thật sao?” Khương Nhược Vi mừng rõ cắn một miếng chocolate.
“Đương nhiên rồi.” Khương Chi Chi nhanh chóng cho miếng chocolate còn lại vào miệng cô ta: “Chờ tới khi em được ra ngoài thì nhất định phải nghe lời chị đấy, có biết không?”
“Được được, chị nói gì em cũng nghe theo.” Khương Nhược Vi khôn khéo gật đầu trông như một con chó nhỏ nghe lời.
“Ngoan lắm, thế em hãy ăn ngon trước đi.”
Khương Chi Chi để hộp chocolate ở lại phòng cho cô ta, sau đó mỉm cười xoay người.
Sự hành hạ về thể xác cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với Khương Nhược Vi.
Sao vở kịch cuộc đời của cô em gái ngoan ngoãn này của cô có thể kết thúc qua loa như thế chứ?
“Chị à, chị đối xử tốt với em quá, hẹn gặp lại chị.” Một lần nữa, Khương Nhược Vi lại khôi phục trạng thái vui vẻ ngọt ngào.
Khương Chi Chi vẫy vẫy tay, khóe miệng hiện lên một độ cong hoàn hảo.
Cô suy nghĩ về trạng thái của mình lúc này, nhất định cực kỳ giống với dáng vẻ của những nữ phụ độc ác đã thay đổi trở thành nhân vật phản diện trên mấy bộ phim truyền hình.
Ôi ôi, tại sao cô có thể nghĩ bản thân mình như thế chứ?
…
Sau khi giải quyết xong khâu chế biến, Khương Chi Chi chuẩn bị một cuộc thử nghiệm nhỏ vào ban đêm.
Cô nhớ lại vài bài quảng cáo hay của công ty mình ở kiếp trước, bên cạnh đó còn có liên kết sản phẩm, tìm một blogger nổi tiếng trên internet rồi quảng cáo để phổ biến rộng rãi.
Đã gần khuya, cô vươn vai một cái, vui vẻ đi ngủ.
Ừ, hôm nay bà đây đẹp nhất!
Còn về chuyện giảm cân của cô, ngày mai rồi nói sau!
Kết quả vào ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
“Chi Chi! Chi Chi! Chi Chi!”
Tiếng thét vui vẻ chói tai của Du Ánh khiến Khương Chi Chi hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Bà chị của tôi ơi, bây giờ mới có bảy giờ thôi.
Tiếng Chi Chi, Chi Chi của cậu cực kỳ giống mấy chú chuột nhỏ đấy!” Khương Chi Chi mở mắt.
“Ha ha, ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng của Du Ánh tiếp tục truyền tới.
“Chúng ta giàu rồi… Giàu to rồi! Số liệu đơn đặt hàng của chúng ta tăng rất nhanh, đã vượt hơn mười ngàn rồi.”
“Ồ vậy sao…” Khương Chi Chi gật gù cái đầu nhỏ.
“Tài khoản của chúng ta có hơn bốn mươi lăm vạn, trừ đi tiền vốn và tiền vận chuyển thì chúng ta kiếm được ít nhất là hai trăm ngàn, là hai trăm ngàn đấy!” Giọng nói của Du Ánh run rẩy, âm cuối cũng run rẩy vỡ òa.
“Thật sao, hiệu quả cũng không tệ lắm.” Cuối cùng Khương Chi Chi cũng có chút tinh thần, dù sao đây cũng là món tiền đầu tiên mà cô kiếm được.
“Chi Chi, cậu đúng là thiên tài, tớ thấy người ta phát quảng cáo, sao cậu làm được thế?” Từ đầu đến cuối Du Ánh đều vui vẻ không có dấu hiệu ngừng lại: “Nhưng mà tớ cảm thấy chịu thiệt quá nhiều rồi, giá sản phẩm quá rẻ, hơn nữa những sản phẩm khác có hiệu quả