Trong thang máy lặng ngắt như tờ.
Khi không gian nhỏ hẹp chìm vào bóng tối mịt mù, Khương Chi Chi run lên bần bật.
Vài hình ảnh hỗn độn xẹt qua trước mặt cô, đó là những hình ảnh đáng sợ nhất trước khi cô chết, là nỗi ám ảnh sâu sắc nhất!
Bỗng nhiên nhịp tim tăng nhanh, sự hoảng sợ và bất an chợt dâng lên.
Dường như có một đôi tay đang bóp chặt cổ cô, cảm giác không hít thở nổi khiến cô muốn ngất đi!
Thật đau đớn, có ai tới giúp cô không…
Nương theo ánh đèn điện thoại yếu ớt, lúc này Nguyên Cận Mặc mới chú ý tới Khương Chi Chi đang cuộn tròn lại ngã vào lòng anh.
Môi trắng bệch, mặt đỏ bừng, cả người bất giác run lên, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt…
Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, Khương Chi Chi là một người thông minh lanh lợi, không chỉ nhiều lần chiếm tiện nghi cấp dưới của anh mà còn là người không bao giờ chịu thiệt thòi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô yếu ớt và bất lực như vậy…
Trong bóng tối, Khương Chi Chi nhắm chặt hai mắt, không thấy gì cả, hô hấp ngày càng dồn dập.
Cô nắm chặt góc áo của người đàn ông trước mặt như nắm được cọng rơm cứu mạng, không buông tay!
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Tựa như trở lại căn phòng tối nơi cô bị bắt cóc lúc nhỏ, Khương Chi Chi run rẩy không thôi.
Vô vàn áp lực và nỗi sợ lại ập đến một lần nữa.
Lòng Nguyên Cận Mặc chùng xuống, dáng vẻ này…
Hoàn toàn giống với phản ứng của hội chứng sợ không gian kín mà anh từng gặp qua!
Nếu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính mạng!
Nghe thấy hơi thở người bên cạnh ngày càng nặng nề, người đàn ông nhíu mày, trầm giọng lên tiếng.
“Khương Chi Chi, cô đừng sợ, bình tĩnh lại, nhân viên bảo trì sẽ đến nhanh thôi…”
Đây là lần đầu tiên Nguyên Cận Mặc an ủi người khác, hiệu quả chẳng được bao nhiêu cả.
Tình trạng của Khương Chi Chi vẫn chẳng tốt hơn chút nào, cô nhắm chặt hai mắt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Cánh môi khẽ mở, yếu ớt bất lực.
Mặt Nguyên Cận Mặc bỗng mất tự nhiên: “Ơi, mẹ đây.
”
Tay phải cứng đờ đặt lên vai Khương Chi Chi, vụng về vỗ nhẹ giống như người mẹ đang dỗ con nhỏ.
Hai mắt nhắm chặt, dần dần hô hấp của Khương Chi Chi bình ổn trở lại.
Giọng nói khàn khàn văng vẳng bên tai như có ma lực kéo cô ra khỏi cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Khi tiếng hít thở bên tai đã dần bình ổn lại, Nguyên Cận Mặc mới nghiêng người nhìn lại.
Cô gái vốn đang lo lắng trong lòng không biết từ khi nào đã nép vào vai anh nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hô hấp nhẹ nhàng nóng hổi phả vào cổ anh dấy lên một sự ngứa ngáy.
“Cô…”
Mặt Nguyên Cận Mặc đen lại, anh có lòng tốt giúp cô, thế mà cuối cùng cô gái này lại thoải mái nằm trên người anh, chớp mắt cái đã ngủ!
Ánh mắt ngưng lại, nhìn đến giọt nước mắt trong suốt trên hàng mi, lâu sau mới dừng lại.
Mười phút sau.
Nhân viên bảo trì thang máy vội vàng chạy tới, mau chóng mở thang máy ra, khom lưng xin lỗi người bên trong: “Cậu hai, xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này…”
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong thang máy, họ đột ngột im bặt.
Nguyên Cận Mặc làm động tác bảo im lặng, nhân viên bảo trì hiểu chuyện ngậm miệng lại.
Sau đó trực tiếp bế người lên theo kiểu công chúa, Nguyên Cận Mặc nhướng mày, nhìn xuống dáng người vẫn còn hơi đầy đặn, mím môi dưới.
Cảm xúc không tệ, nhẹ hơn tưởng tưởng của anh rất nhiều…
Xem ra cô nàng béo này đã nghiêm túc giảm cân.
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, anh thấp giọng ra lệnh: “Kiểm tra lại toàn bộ thang máy trong tòa nhà.
”
“Vâng.
”
Không biết qua bao lâu, Khương Chi Chi từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, ánh sáng chói mắt làm cô hơi ngây ngốc.
Đợi khi cô phản ứng lại thì xung quanh là một phòng họp xa lạ, cô xem thời gian trên điện thoại theo thói quen.
Từ từ… Không phải lúc nãy cô đang bị nhốt ở thang máy sao, sao nháy mắt đã đổi chỗ rồi?
Rũ mắt nhìn lòng bàn tay trắng nõn, khẽ nhíu mày.
Khi hội chứng sợ không gian kín phát tác, trí nhớ của cô không được rõ ràng lắm nhưng lại nhớ rõ hình như mình có nắm lấy góc áo của Nguyên Cận Mặc, sau đó…
Cho nên Nguyên Cận Mặc đã mang cô đến đây sao?
Lòng Khương Chi Chi