“Haiz, có phải là hơi ngang ngược quá rồi không?” Khương Chi Chi vén sợi tóc lên, híp đôi mắt lại một cách tự đắc.
“Hay lắm!”
Du Ánh bật cười thật lớn, giơ ngón tay cái lên về phía Khương Chi Chi.
“Tớ thấy Chi Chi cậu phải lấy mấy cái tên đầy thơ mộng như Nhược Mộng, Mộc Miên gì đó, vừa hay lại hợp với công ty Công Nghệ Phù Sinh.”
“Bé Ánh à, vậy thì cậu lại không hiểu tớ rồi.
Sống ở hiện tại, sao có thể là Phù Sinh Nhược Mộng được.” Khương Chi Chi lắc đầu.
Cô không nghĩ, cũng không muốn tin rằng, bản thân khi tới một thế giới mới lại trở thành ánh sáng vụt tắt.
“Thế nhưng lại là hoa bá vương trên đời này, dài quá thì không dễ nhớ, hoa bá vương thì sao?” Du Ánh gợi ý.
“Ba chữ cũng được.” Khương Chi Chi gật đầu rồi lại cười híp mắt nói: “Chị gái chuyên xử lý đám đàn ông cặn bã, cậu không suy nghĩ thay đổi lại sao?’’
“So với danh hiệu hoa bá vương, tớ phát hiện ra tớ hứng thú với việc kiếm tiền hơn, tớ phải quyết tâm trở thành một đóa hoa Phú Quý!” Du Ánh búng ngón tay, cười tươi như hoa nói: “Tớ tên là hoa Phú Quý.”
“Vậy thì song hoa kết hợp rồi, cảm giác cp thật tuyệt.”
Khương Chi Chi mỉm cười rồi lôi một bản hợp đồng từ trong túi ra, đặt ở trước mặt Du Ánh.
“Đây là?”
Du Ánh mở ra nhìn thử, đôi mắt nhanh chóng mở to vì ngạc nhiên.
Hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần Công Nghệ Phù Sinh.
Bên A: Khương Chi Chi
Bên B: Du Ánh
Khương Chi Chi đồng ý chuyển nhượng 40% cổ phần của Công Nghệ Phù Sinh cho Du Ánh…
“Chi Chi, cậu làm gì vậy?”
Du Ánh ném bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần sang một bên, không chấp nhận cũng không ký tên.
Khương Chi Chi biết tính cách của cô, nhanh chóng siết chặt cây bút ở trong tay của cô lại.
“Bé Ánh, cậu nghe tớ nói, tương lai của Phù Sinh có thể phất lên không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nó là thứ mà tớ và cậu cùng xây dựng lên, tớ tin vào năng lực của cậu, những thứ này cậu xứng đáng có được.”
“Đây cũng khoa trương quá rồi, tớ tuyệt đối sẽ không chấp nhận, hơn nữa tớ chỉ là một người mới vào nghề thôi”.
Du Ánh lắc đầu lia lịa.
“Còn nhớ những lời chúng ta nói trước đó không, cậu xứng đáng có được thứ tốt đẹp hơn, trong tương lai tớ còn phải quán xuyến sản nghiệp của mẹ tớ.
Du Ánh, tớ thật sự cần cậu.” Khương Chi Chi trịnh trọng nói.
“Không được không được, nói gì cũng không được.” Du Ánh kiên quyết không nhận.
“Bé Ánh, cậu còn như vậy thì tớ sẽ giận đó, hợp đồng để ở chỗ cậu, hẳn là cậu quyết tâm muốn trở thành một người phụ nữ giống như một đóa hoa Phú Quý trong cuộc đời này.
Nếu như cảm thấy có lỗi với số cổ phần này, vậy thì hãy làm việc chăm chỉ gấp đôi đi!”
Sau khi Khương Chi Chi nói xong, không thèm quay đầu lại mà bước ra khỏi công ty, chỉ để lại Du Ánh đang ngớ người ra với bản hợp đồng.
Cô Khương thở dài, mấy năm này thật sự là khó khăn.
Lừa được một CEO đã khó, cho người ta cổ phẩn lại càng khó hơn…
“Chi Chi, cháu mau quay về nhà một chuyến đi, nhà họ Nguyên lại ra tay với chúng ta rồi, haiz…”
Bà Khương đích thân gọi điện thoại, Khương Chi Chi nhận được tin tức thì tâm trạng bỗng chốc trở nên không vui.
Tại nhà họ Khương, Khương Bác đã gấp gáp đến mức giống như một con kiến ở trên chiếc chảo nóng.
Toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Khương bị nhà họ Nguyên chèn ép điên cuồng, thậm chí đối phương không hề để ý đến chi phí, không hề để ý đến bất kỳ thứ gì.
“Chi Chi à! Mày gây ra họa gì rồi, vì sao cứ phải đắc tội với Nguyên Thường Tĩnh, chuyện này phải làm sao đây?”
Thấy Khương Chi Chi quay về, Khương Bác vội vàng chạy tới, vốn định mắng một trận tơi bời, thế nhưng lại không dám quá đáng, chỉ đành tức đến mức giậm chân.
Khương Chi Chi không thèm để ý tới ông ta, chỉ đưa mắt nhìn sang Phương Như Phượng.
“Bà nội, cuối cùng thì hiện tại đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên Thường Tĩnh gọi điện thoại tới, đã tỏ thái độ rồi, nếu như cháu không đính hôn, nhà họ Khương sẽ phải chịu đựng sự chèn ép.” Sắc mặt của Phương Như Phượng rất khó coi, cả đời bà ta chưa từng chịu nỗi ấm ức như vậy.
“Ồ, đây là chuẩn bị ép con phải khuất phục