“Ban đầu cô chỉ nói không đính hôn với Nguyên Gia, tôi đã đáp ứng mọi điều kiện rồi, hơn nữa vì bảo đảm cho nhà họ Khương không bị chèn ép mà tôi còn phải cố hi sinh bản thân.
”
Nguyên Cận Mặc nhìn chằm chằm vào cô, hờ hững giải thích.
Khương Chi Chi nghe vậy thì vô cùng bực bội nhưng cô lại không thể chỉ ra Nguyên Cận Mặc sai chỗ nào, quả thật điều kiện này là do cô đặt ra.
“Cho nên để thực hiện lời hứa mà cậu hai nhà họ Nguyên đây còn tự mình dấn thân vào sao? Anh hy sinh lớn thật đó!” Khương Chi Chi tức giận, lạnh lùng chế giễu nói.
“Cô biết thì tốt, quả thật tôi đã hy sinh rất lớn.
” Nguyên Cận Mặc thản nhiên đồng ý.
Khương Chi Chi tức đến bật cười, cô chỉ muốn cắt đứt quan hệ với Nguyên Gia chứ không có ý định vừa ra ổ sói lại vào miệng cọp!
Khương Chi Chi khoanh tay trước ngực, lông mày mảnh dài nhướng lên, quả thật gương mặt xinh đẹp này khi cười khẩy thì vô cùng quyến rũ.
“Cậu hai mong muốn đính hôn với tôi như vậy, chẳng lẽ anh thích tôi rồi?”
“Ha, tự luyến cũng phải có mức độ.
” Trong mắt Nguyên Cận Mặc lóe lên vẻ u ám.
“Chỉ là người trong nhà luôn giục tôi đính hôn, tôi lại không muốn phiền phức nên tiện thể làm luôn thôi, cô ấy à, trên người cô có gì đáng giá để tôi coi trọng?”
Tôi nhổ vào!
Mắt phượng của Khương Chi Chi trừng to: “Thành Đô có nhiều phụ nữ xuất thân trong sạch, dễ dàng kiểm soát như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác cậu hai lại chọn tôi?”
“Thuận tiện, vừa mắt.
”
Nguyên Cận Mặc cũng không thèm nhướng mi mà đã trả lời khiến cho Khương Chi Chi giận đến suýt nghẹt thở.
Cô mím môi, đúng lúc này điện thoại vang lên.
Khương Chi Chi tránh Nguyên Cận Mặc, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tràn đầy áy náy của Lữ Nguyệt.
“Chi Chi, đúng là bà cụ Nguyên đã ra tay ngăn cản cuộc hôn nhân của cháu và Nguyên Gia, nhưng sau khi nghe nói người được chọn là cháu trai Nguyên Cận Mặc của mình thì bà ấy lại cảm thấy hai đứa rất xứng đôi nên đã bỏ đi suy nghĩ này rồi.
Xin lỗi, là dì không có năng lực…”
Khương Chi Chi: “…”
Nhà họ Nguyên bọn họ còn có chuyện như này sao?
Khương Chi Chi nhìn Nguyên Cận Mặc, hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu hai, chúng ta làm như thế này cũng chỉ được một thời gian thôi, thế sau này thì sao? Anh sẽ không định theo tôi cả đời chứ.
”
Thấy Khương Chi Chi nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ với mình như vậy, cơ thể Nguyên Cận Mặc lập tức cứng đờ, không vui hừ lạnh: “Chỉ là kế tạm thời để lấy được thứ cần lấy thôi, sau đó chuyện này sẽ bị hủy hết.
”
“Sau đó là bao lâu?” Khương Chi Chi không chịu buông tha mà hỏi đến cùng.
Nguyên Cận Mặc giận dữ: “Một năm sau nó sẽ bị hủy.
”
“Được rồi, thỏa thuận thành công.
”
Khương Chi Chi thấy ổn thì lập tức dừng lại, cô biết cho dù bây giờ mình từ chối kết hôn với nhà họ Nguyên thì dựa vào mức độ quan tâm của nhà họ Khương đối với vận mệnh của cô, chắc chắn bọn họ còn ép cô tiếp tục đi xem mắt và phải kết hôn trước cuối năm, lúc đó chuyện phiền phức sẽ không ít hơn bây giờ.
Nguyên Cận Mặc thấy cô yên tĩnh như có điều suy nghĩ thì cũng bớt tức giận, nhưng đột nhiên anh lại nghe được giọng nói vô cùng nghi ngờ của người phụ nữ này.
“Cậu hai, anh có chắc là bản thân không có ý gì khác với tôi không? Ví dụ như bởi vì tôi giảm cân thành công, anh thấy tôi xinh đẹp động lòng người nên đột nhiên thấy sắc đẹp mà nổi lòng tham?”
Nguyên Cận Mặc suýt nữa lảo đảo, thẹn quá hóa giận: “Yên tâm, tôi không hề hứng thú với cô!”
Sau đó còn nhấn mạnh chết người: “Cũng sẽ không thích cô!”
“Ừm” Khương Chi Chi gật đầu, mặc dù đáp án này khiến cô yên tâm nhưng tại sao sau khi nghe được lại khó chịu như vậy chứ?
Sau đó cô đưa ra hai ngón tay trắng nõn như ngọc: “Vậy chúng ta hợp tác một năm, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
”
Ôi chao, một năm cũng đủ để Khương Chi Chi phát triển Phù Sinh lớn mạnh.
Đến lúc đó cô có thể ung dung rời khỏi nhà họ Khương, làm một bông hoa phú quý trên thế giới, tự do tự tại cùng Du Ánh rồi!
“Hừ…” Nguyên Cận Mặc khẽ vuốt cằm kiêu ngạo, trong mắt hiện lên vẻ u ám khó mà phát hiện.
Sau khi hai người đưa ra rất nhiều giao hẹn thì cánh cửa ở hậu trường lập tức bị người ta đẩy thẳng ra.
Nguyên Thường Tĩnh nổi giận đùng đùng đi vào, theo sau là Nguyễn Lam với vẻ mặt phức tạp.
“Cận Mặc, rốt cuộc là đang