Sáng sớm hôm sau, Khương Chi Chi mua được thuốc kíƈɦ ɖụƈ ở chỗ vài tên lái buôn, sau khi trở về thì nhanh chóng đến phòng bếp ngâm ly nước chanh.
Đây là thứ mà mỗi buổi sáng Khương Nhược Vi đều uống.
Lúc Khương Nhược Vi dậy sớm ăn cơm, cô cười tủm tỉm đưa ly nước chanh tới: “Nhược Vi, hôm qua cổ họng em không được ổn, uống một chút nước chanh đi.”
“Cảm ơn chị.” Khương Nhược Vi do dự nhận lấy, cô ta luôn cảm thấy gần đây Khương Chi Chi có gì đó không ổn.
Thế nhưng bởi vì vừa tỉnh ngủ nên có hơi khát thế nên cô ta đưa tay nhận lấy rồi uống từng ngụm.
Nhìn nước giảm đi nhanh chóng, Khương Chi Chi cười càng thêm chân thành: “Em gái, chị cố ý bỏ thêm mật ong vào ly nước này, em có thấy ngọt không?”
“Ừm ừm… ngọt…” Khương Nhược Vi liếm liếm môi, trong lòng thầm nghĩ có gì đó không đúng.
Cô ta còn cảm nhận được mật ong rừng này có vị ngọt hơn…
“Nào uống thêm một ly nữa.”
Khương Chi Chi nhanh chóng đưa cho cô ta thêm một ly nước nữa, vẻ mặt khi nhìn Khương Nhược Vi càng thêm ôn hòa hơn…
Ừm, nhất định mỗi ngày phải khiến cô ta béo lên một chút.
Nhà họ Nguyên.
Trong đại sảnh, ba người ngồi ở trên sô pha, không khí có chút im lặng.
Nguyên Cận Mặc muốn phát điên, ngay khi anh vừa về nhà đã bị người nhà lôi lôi kéo kéo.
“Cận Mặc, khi bố con bằng tuổi con bây giờ, con cũng bốn tuổi rồi.
Thế mà con nhìn xem bây giờ ngay cả đến việc yêu đương con còn không nhắc tới, con còn dám nói sao!” Nguyễn Lam bắt đầu lải nhải.
Nguyên Cận Mặc ở một bên cúi đầu không nói lời nào.
Nguyên Thường Tĩnh ở một bên khác cũng theo thở dài: “Em trai à, em là đứa con trai duy nhất của cả nhà này, chẳng lẽ em muốn để cho sự nghiệp của gia đình này rơi vào tay kẻ khác?”
“Cận Mặc, bố con mất sớm, những người chú lại ở bên cạnh như hổ rình mồi…” Nguyễn Lam thấy anh không phản ứng, tiếp tục nói về bài ca tình cảm: “Ngộ nhỡ con có bất trắc gì, mẹ phải làm sao đây, mẹ cầu xin con, hãy mau kết hôn đi, cho mẹ yên tâm có được không?”
Nguyên Cận Mặc nhìn khóe mắt ngấn lệ của Nguyễn Lam, sau một lúc lâu, mặt mày anh cuối cùng cũng thả lỏng.
“Con không thích người phụ nữ nào cả, nếu mọi người muốn con kết hôn, vậy thì mọi người cứ tùy ý xử lý chuyện hôn sự của con đi.”
“Thật sao?” Nguyễn Lam ngạc nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thấy Nguyên Cận Mặc cuối cùng cũng không chịu nổi gật đầu.
Nguyễn Lam cùng Nguyên Thường Tĩnh nhìn nhau một cái, nói: “Cận Mặc, nhà họ Nguyên đã sắp xếp hôn sự cho con từ trước rồi, người ấy là con gái của nhà họ Khương…”
“Mọi người cứ thu xếp đi, dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi!”
Người đàn ông không quay đầu lại nhanh chóng đi ra ngoài, anh không hề có hứng thú gì với việc hôn nhân cả.
Thấy Nguyên Cận Mặc rời đi, Nguyễn Lam cũng không tức giận, kéo Nguyên Thường Tĩnh lại dặn dò: “Thường Tĩnh, con hãy bớt chút thời gian đi xem xét tình hình giúp mẹ, xem xem tính cách của cô con gái nhà họ Khương thế nào.”
Nguyên Thường Tĩnh nhấp môi: “Nhà họ Khương có hai cô con gái, một người là Khương Chi Chi, người còn lại là Khương Nhược Vi.
Con đều hiểu rõ, con dâu của nhà họ Nguyên chúng ta nhất định phải dung mạo đoan chính, phẩm chất hiền dịu.”
“Thật sự phải lựa chọn thật kỹ lưỡng.”
…
Bên này, Khương Nhược Vi vừa ăn xong bữa sáng, cô ta nhanh chóng lên phòng trùm chăn lại gọi cho mẹ mình.
“Mẹ, lần này Khương Chi Chi gặp may rồi, nhanh chóng rút lui đi.
Còn cả Tần Liễu nữa, con cũng đã thất bại rồi.”
Rõ ràng cô ta mua được người của Nhất Phẩm Hiên hạ thuốc Khương Chi Chi, thế mà người phụ nữ kia lại không bị ảnh hưởng gì, còn suýt chút nữa làm lộ chuyện giữa cô