“Hóa ra cậu ấm đào hoa như Tạ Hòa đây cũng cần tốn công theo đuổi người khác hả.
”
Khương Chi Chi nhớ đến dáng vẻ không tim không phổi của Tạ Hòa, thản nhiên buông câu trêu đùa.
Nếu cô nhớ không lầm thì cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ là khách quen trên trang nhất của tạp chí lá cải.
Với danh xưng bên ngoài, số phụ nữ tìm đến để quyến rũ anh ta nhiều không đếm xuể.
Một cao thủ tình trường như thế mà cũng cần sự giúp đỡ để theo đuổi người khác, không biết đối phương là thần thánh nơi nào mà cấp bậc lại cao như vậy.
Bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Nếu là cô, cô muốn được theo đuổi như thế nào?”
Khương Chi Chi sửng sốt trong chốc lát, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Nguyên Cận Mặc vẫn không chút biểu cảm.
Như thể lời nói động trời vừa nãy không phải do anh thốt ra.
“Tôi chỉ đang giúp Tạ Hòa hỏi thôi, đừng nghĩ nhiều.
” Nguyên Cận Mặc thản nhiên giải thích: “Phụ nữ thường nhìn nhận vấn đề ở góc độ giống nhau, nói không chừng cách cô thích thì người phụ nữ của Tạ Hòa cũng thích.
”
Khương Chi Chi nghi ngờ liếc nhìn anh: “Không nhìn ra anh có thể vì anh em mà chấp nhận lên núi đao xuống biển lửa như vậy đó.
”
Nguyên Cận Mặc ho nhẹ một tiếng, bóng tối vừa khéo che đi sự xấu hổ trên mặt anh.
“Phần lớn các cô gái đều thích những chàng trai tốt bụng, biết quan tâm và dịu dàng với họ, chú ý đến từng chi tiết, sẽ luôn mang đến những điều bất ngờ lãng mạn.
Ví dụ như lúc ăn cơm, phục vụ mang lên rượu vang và hoa tươi, bữa tối dưới ánh nến cũng rất lãng mạn.
”
Khương Chi Chi cười duyên dáng, liệt kê sơ lược vài ý, không quên nói thêm: “Tuy nhiên chuyện này không phải ai cũng giống nhau.
”
Nếu cô gái Tạ Hòa thích có suy nghĩ trái ngược với những gì cô nói, vậy chẳng phải đã gây ra lỗi lớn rồi sao.
“Ừm, tôi sẽ giúp cô chuyển lời cho Tạ Hòa.
”
Sắc mặt Nguyên Cận Mặc nhàn nhạt, hạ thấp giọng, lặng lẽ rũ mắt xuống…
Hôm sau, Khương Chi Chi bị Nguyên Cận Mặc tiện đường kéo đi làm.
Có thể sử dụng phương tiện giao thông miễn phí, Khương Chi Chi rất vui vẻ hưởng thụ.
Chiếc Koenigsegg vững vàng dừng trước tòa cao ốc, cô nói câu cảm ơn như thường lệ.
Không ngờ rằng, hàng ghế sau truyền đến một giọng nói trầm khàn: “Đừng quên ăn trưa đúng giờ.
”
Chân bước xuống xe lảo đảo một chút, Khương Chi Chi nhanh nhẹn nắm lấy tay vịn.
… Hửm?
Giọng nói dịu dàng như vậy, cô không nghe nhầm chứ?
Cách cửa kính xe đối diện với đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt Nguyên Cận Mặc lóe lên một chút không tự nhiên, ra lệnh cho Nguyên Nhất lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe hơi khuất dần trên đường, trong lòng Khương Chi Chi dâng lên một cảm xúc kỳ dị khó tả.
Chẳng qua chi tiết nhỏ này chỉ là một nốt dạo đầu, khoảnh khắc bước chân vào cửa cô đã không nể tình mà quên mất.
Đối chiếu chỉnh sửa số liệu, phân tích dự án, nghiên cứu sản phẩm…
Cô bận rộn như một con quay nhỏ không biết dừng lại, chỉ khi đến giờ nghỉ trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Đầu ngón tay vô tình vuốt qua một cái ứng dụng, video bên trong liên tiếp nhảy ra ngoài.
Trên màn hình, Khương Nhược Vi trông như đang quỳ gối chịu phạt trong nhà thờ tổ, nhưng thật ra cô ta đang thoải mái nằm giang rộng tay chân trên đệm hương bồ, khóe miệng còn chảy nước dãi.
Nhìn có vẻ còn ngủ say hơn cả heo.
Dạo gần đây Khương Nhược Vi tự mình đâm đầu vào chỗ chết, tiền tiêu vặt không đủ nên lén lấy tiền ở nhà để duy trì cuộc sống xa hoa, bị Khương Bác phát hiện đánh một trận, phạt quỳ gối ở nhà thờ tổ.
Với hành vi một lòng tìm chết này, Khương Chi Chi cảm thấy nếu mình không xử lý cô ta thì tương lai sẽ có kết quả tương đối thê thảm…
Cạnh khuỷu tay cô ta, ngọn nến đang cháy được treo lủng lẳng dọc mép bàn.
Nhìn lướt qua cảnh này, Khương Chi Chi trực tiếp bấm số gọi cho Tần Liễu: “Dì Tần, hình như lúc trước con có để lại một quyển kinh Phật định đốt cho mẹ ở nhà thờ tổ, dì có thể tìm giúp con không?”
“Được rồi, bây giờ dì sẽ đi xem thử.
” Tần Liễu ôm bụng bầu, được người giúp việc đỡ đi về phía nhà thờ tổ.
Hiện tại quan hệ của bà ta và Khương Chi Chi đã dịu đi không ít, đặc biệt là ngày trước khi biết tin Khương Chi Chi đến miếu Lan Sơn cầu nguyện xin bùa an thai, thiện cảm trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
Chậm rãi đi tới cửa nhà thờ tổ, trước tiên Tần Liễu gõ cửa một cái, không nghe thấy Khương Nhược Vi đáp lại câu nào.
Bà ta cũng không nghĩ nhiều, vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng ngáy rung trời.
Nhìn đống hỗn độn trên bàn, Tần Liễu bất lực lắc đầu, đang định lớn tiếng gọi Khương Nhược Vi đứng lên thì thấy đối phương nhắm mắt lật người, “rầm” một tiếng làm đổ giá cắm nến.
Lửa lan đến chỗ giấy trắng vương vãi trên mặt bàn, trong nháy mắt đã biến thành một ngọn lửa hừng hực dữ tợn.
Tần Liễu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Mau dậy đi Nhược Vi, cháy rồi!”
“Ưm ưm…”
Trong mơ Khương Nhược Vi chợt cảm thấy da đầu đau xót, vừa mở mắt ra đã thấy có tia lửa cháy đến mái tóc đen của mình.
Trong nháy mắt cô ta oang oang kêu lên: “Tóc của con… Cứu với!”
“Mau mang bình chữa cháy tới đây, bà chủ đừng đến gần đó…”
“Cô hai đừng nhúc nhích, tóc đã bị cháy rồi!”
Tình cảnh hiện tại còn ồn ào ầm ĩ hơn cả chợ phiên, may mắn thay có người giúp việc thông minh đã kịp thời ôm bình chữa cháy chạy đến.
Sau một hồi nhốn nháo, ngọn lửa cũng không thật sự bùng lên quá lớn, Tần Liễu được bảo vệ rất tốt, không bị ảnh hưởng đến thai nhi.
Điều xui xẻo duy nhất là nhà thờ tổ bị khói hun đen, và một nửa mái tóc của Khương Nhược Vi cũng bị cháy xém.
Khi Phương Như Phượng chống gậy chạy tới, nhìn thấy mặt đất đầy hỗn loạn, giận đến mức mặt mày xanh mét: “Khương Nhược Vi, được lắm, cháu muốn tạo phản đúng không, còn dám phóng hỏa đốt nhà!”
“Không phải vậy đâu, bà nội, cháu không có…”
Khương Nhược Vi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cô ta cầm nửa phần tóc còn lại, hiện tại trái tim cô ta cũng chết lặng theo rồi!
Tóc của cô ta…
Tần Liễu thấy cô ta khóc lóc thê thảm thì nhỏ giọng giải thích: “Mẹ, không phải Nhược Vi làm đâu, chẳng qua là lúc ngủ vô tình làm đổ giá cắm nến…”
Phương Như Phượng nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi: “Bà cho cháu vào đó ăn năn hối cải, cháu hay lắm, dám ngủ say như chết trong nhà thờ tổ!”
Trong nhà thờ tổ nhà họ Khương, có vô số bài vị của tổ tiên và kinh sách quý giá.
Giờ thì hay rồi, bị Khương Nhược Vi phá hoại hết tất cả.
Nhà họ Khương bọn họ sẽ trở thành trò cười của cả Thành Đô này!
Thấy tóc Khương Nhược Vi bị cháy mất một nửa, trong lòng Phương Như Phượng chỉ hiện lên